Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Trang thơ Lưu Quang Vũ

Lưu Quang Vũ

Lưu Quang Vũ sinh ngày 17 tháng 4 năm 1948 tại Phú Thọ, quê gốc Quảng Nam, là con trai nhà viết kịch Lưu Quang Thuận và bà Vũ Thị Khánh.

Tuổi thơ ông sống ở Phú Thọ cùng cha mẹ. Khi hoà bình lập lại (1954) gia đình ông chuyển về sống tại Hà Nội. Thiên hướng và năng khiếu nghệ thuật của ông đã sớm bộc lộ từ nhỏ và vùng quê trung du Bắc Bộ đó đã in dấu trong các sáng tác của ông sau này.

Từ 1965 đến 1970 ông nhập ngũ, phục vụ trong quân chủng Phòng không – Không quân. Đây là thời kỳ thơ Lưu Quang Vũ bắt đầu nở rộ. Từ 1970 đến 1978 ông xuất ngũ và làm đủ mọi nghề để mưu sinh, làm hợp đồng cho nhà xuất bản Giải phóng, chấm công trong một đội cầu đường, vẽ pa-nô, áp-phích…

Từ 1978 đến 1988: Lưu Quang Vũ làm biên tập viên Tạp chí Sân khấu, bắt đầu sáng tác kịch nói với vở kịch đầu tay Sống mãi tuổi 17 viết lại theo kịch bản của Vũ Duy Kỳ.

Lưu Quang Vũ kết hôn hai lần, lần thứ nhất với diễn viên điện ảnh Tố Uyên năm 1969. Hai người li hôn năm 1972. Ông kết hôn lần thứ hai với nữ thi sĩ Xuân Quỳnh năm 1973. Con trai của ông và Tố Uyên là Lưu Minh Vũ, hiện đang là một trong những người dẫn chương trình của Đài Truyền hình Việt Nam. Em gái Lưu Quang Vũ, PGS.TS. Lưu Khánh Thơ hiện đang công tác tại tòa soạn Tạp chí Nghiên cứu Văn học của Viện Văn học. Em trai của ông là GS.TS Lưu Quang Hiệp, từng là hiệu trưởng Trường Đại học Thể dục Thể thao 1.

Giữa lúc tài năng đang vào độ chín, Lưu Quang Vũ qua đời trong một tai nạn ô tô trên quốc lộ số 5 cùng với người bạn đời là nhà thơ Xuân Quỳnh và con trai Lưu Quỳnh Thơ.

Tác phẩm chính:

Thơ:

  • Hương cây (1968 – in cùng Bằng Việt trong tập Hương cây – Bếp lửa)
  • Mây trắng của đời tôi (1989)
  • Bầy ong trong đêm sâu (1993)
  • Kịch

  • Sống mãi tuổi 17
  • Nàng Sita
  • Hẹn ngày trở lại
  • Tin ở hoa hồng
  • Trái tim trong trắng
  • Nếu anh không đốt lửa
  • Hồn Trương Ba da hàng thịt
  • Lời thề thứ 9
  • Khoảnh khắc và vô tận
  • Bệnh sĩ
  • Tôi và chúng ta
  • Người tốt nhà số 5
  • Chiếc ô công lý
  • Ông không phải bố tôi
  • Lời nói dối cuối cùng

    • Những ngày hè cuối


      […]

      may ra năm nay không lũ lụt
      em bảo ở nhà máy thảm len
      người ta bán những đoạn len thừa
      em sẽ mua tháo ra nối lại
      đan cho anh và con
      mỗi người một chiếc áo
      những tấm thảm vốn để trải nhà
      nhưng không sao
      chúng ta gỡ ra và nối lại
      bao khó khăn của những tháng năm này
      bởi nếu không có áo ấm và niềm vui
      cho con chúng ta, con của mọi người
      những lời nói hay ho vô ích hết

      […]

    • Không đề (IV)


      […]

      những đau khổ ta mang, họ không còn hiểu được
      đọc sách chúng ta, họ phải ngủ gật giữa chừng
      con trẻ nhìn ta trong tập ảnh gia đình
      cười khúc khích thấy áo quần ngộ nghĩnh
      họ chế giễu những gì ta tin tưởng
      chúng ta trở thành những đồ vật chẳng ai dùng
      như chiếc khuy đánh rơi như chiếc tẩy vẹt mòn
      như cái găng cổ xưa như vết nứt trên tường
      chìm lấp dưới um tùm cây lá
      như lúa gặt chỉ còn cuống rạ
      nằm im lìm dưới những đám mây bay

      […]

    • Trong đêm


      […]

      Tôi lang thang những hàng bia những quán sách bên đường
      Bao con người dù lạ dù quen
      Đêm nay như liền tôi một khối
      Cô gái nào bị người yêu lừa dối
      Có tôi bị phản bội cùng
      Có tôi trong những anh hùng
      Trong bài ca người hát xẩm
      Người tử tù dù đáng tội dù bị oan
      Có tôi cùng bị bắn

      Có lẽ chín phần mười những việc nhân loại làm nên
      Là nhầm lẫn cả
      Nhưng còn một phần kia bé nhỏ
      Đủ cho tôi yêu như dại như cuồng
      Đêm nay lòng tôi ướt đẫm tựa cây vườn
      Cây dẻ cây xoan cây hồng bì cây vối
      Đang ra hoa đang tỏa khói
      Những cây của cuộc đời
      Nhành lá của niềm vui

      […]

    • Nửa đêm nỗi nhớ…


      […]

      Nửa đêm nỗi nhớ
      Đập cửa gọi thành tên
      Lần đầu tiên nghĩ trọn về em
      Chẳng biết giấu lòng mình
      Anh trẻ dại anh có bao tính xấu
      Trước mắt em anh cứ huyên thuyên
      Đỏ mặt sợ mình lố bịch
      Có ích gì đâu có cách nào cứu vãn
      Người đã lên đường, tàu đã đi xa
      Anh chỉ là ngọn lửa ở thềm ga
      Sao cứ đêm ngày khao khát
      Nghĩ về em không một phút nào yên
      Ngoài kia mưa trong nắng sáng bừng lên
      Như những nắm hoa ai ném vào cửa kính
      Dẫy phố xám hết nằm trong gió lạnh
      Em đi xa em trở lại rồi
      Anh vẫn rụt rè không dám nói
      Chẳng lẽ em chưa biết hay sao

      […]

    • Gửi…


      […]

      Câu chuyện này rồi sẽ dễ quên thôi
      Chúng ta gặp nhau quá muộn trong đời
      Tôi chỉ là cây trong nỗi buồn bão gió

      Tự hiểu nhé với nụ cười buồn bã
      Chúc yên lòng và sẽ gặp niềm vui
      Cũng là lời từ biệt của tôi.

    • Hoa tầm xuân


      […]

      Em nhắc chuyện những bông tầm xuân cũ
      Giọng em sáng như một chùm nắng nhỏ
      Ấm chiều sương run lạnh của chùa hoang
      Tro phủ lòng anh những trìu mến đã tàn
      Em chẳng biết em vô tư khêu dậy
      Và gió thổi quanh em, tóc rối
      Những bông hoa đã mất vụt bay về

      […]

    • Giấc mơ của anh hề


      […]

      Mơ thấy em trong lành
      Như ngày mười sáu tuổi
      Mơ thấy con người trên mặt đất
      Nắm tay nhau

      Ác-lơ-canh khổ nghèo
      Thổi ống sáo dưới màn nhung đỏ thắm
      Đông-ki-sốt tả tơi
      Đi chiến đấu cho đời
      Như con tàu nối bờ và biển cả
      Những bài thơ mãi mãi ra khơi.

    • Gió và tình yêu thổi trên đất nước tôi


      […]

      Đã có lần tôi muốn nguôi yên
      Khép cánh cửa lòng mình cho gió lặng
      Nhưng vô ích làm sao quên được
      Những yêu thương khao khát của đời tôi

      Tôi thở trong sức gió muôn người
      Mùa gió mới nhờ em tôi có lại
      Bài hát cũ tôi hát cùng đồng đội
      Lại dập dồn như gió khắp rừng khuya

      […]