Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Trang thơ Lưu Quang Vũ


  • Nói với mình và các bạn


    […]

    Tôi không muốn viết những lời như thế
    Tôi không thể viết những lời như thế
    Chẳng muốn ai vui lòng khi đọc thơ tôi
    Tôi viết những bài thơ chống lại chính tôi
    Chống lại bóng đen trì trệ của đời
    Chống lại những bài thơ tôi đã viết cùng những ai ưa thích nó
    Làm sao đọc thơ tôi anh giận dữ băn khoăn xấu hổ
    Cãi lại tôi hay ghét tôi đi nữa
    Nhưng anh thôi hờ hững sống bình yên
    Tôi xé đi vòng hoa giấy bức màn sương
    Những niềm vui dại khờ những nỗi buồn yếu đuối
    Cuộc sống còn dở dang
    Cần đóng góp không cần ngồi ca ngợi.

    […]

  • Người con giai đến phòng em chiều thu


    […]

    Em bảo cuộc đời này thảm hại lắm xấu xa lắm
    Tất cả đều buồn cười vô nghĩa lý
    Mà khổ sở mà chết người
    Nhưng em ơi đâu đã là tuyệt vọng
    Nếu mọi người tốt đều lặng im
    Giữ riêng bàn tay sạch
    Ai là người dọn đi bùn rác
    Ai là người gieo hạt
    Cho ban mai tươi lành?
    Người con giai nói với em
    Hắn không phải là tấm hình trong sách
    Hắn chỉ là dãy phố nghèo lấm đất
    Không giấu che sự thật của lòng mình
    Chỉ là bờ đê nhiều khói và than
    Là con thuyền
    Luôn luôn kiếm tìm luôn luôn từ bỏ
    Với cuộc đời thường em còn bao mối dây gắn bó
    Em đi được với hắn không?

  • Những tuổi thơ


    Những tuổi thơ không có tuổi thơ
    Những đôi mắt tráo trơ mà tội nghiệp
    Chúng ăn cắp, đánh nhau, chửi tục
    Lang thang hè đường, tàu điện, quán bia.

    Những bông hoa chưa nở đã tàn đi
    Những cành cây chưa xanh đã cỗi
    Em gái mười lăm, đã không còn thiếu nữ
    Dưới mái tóc quăn trơ trụi vai gầy.

    […]

    Đôi môi em không trong vắt nụ cười
    Em chẳng biết yêu đương mà mơ ước
    Không được đọc những trang sách đẹp
    Không biết tin vào những bài ca

    Sớm độc ác, sớm xấu xa
    Bao đứa trẻ như em tàn lụi
    Sao mọi người có thể dửng dưng
    Nhìn em đi trên đường tối?
    Mọi người đều có tội
    Trước tuổi thơ đã chết của em.

    […]

  • Gửi Hiền mùa đông


    […]

    Giờ khắp nơi những tấm gương trong
    Đã vỡ vụn sau dập vùi bom đạn
    Người con giai yêu em
    Đã chết ngoài mặt trận
    Thành phố nghèo mùa đông
    Ai cũng bàn về chiến tranh chấm dứt
    Điều cần nói cùng em chưa nói được
    Lòng anh buồn như một đóa ca dao
    Những tượng thần trên vách đổ lao đao
    Đêm khuya lắm, chắc rằng em đã ngủ.

  • Những đám mây ban sớm


    […]

    chúng ta còn lại gì sau cuộc chiến tranh?
    một tuổi trẻ sớm tàn
    một đôi môi sớm tắt
    không nhớ hết bạn bè đã chết
    xác gục giữa bùn lầy
    thái dương rỉ máu
    không thể phủ huân chương
    lên ngực trần đã rữa
    cũng không thể bồi thường
    bằng những đồng tiền viện trợ
    làm sao có thể trở về
    ngủ yên trên giường cũ
    làm sao yên lành nhìn hoa nở
    làm sao bình tâm ôm một người con gái
    trong tay?

    […]

    sắp tới là những ngày khó nhất
    những người tốt không được quyền vô dụng
    không được quyền ngu dốt
    hãy im đi lời bịp bợm dối lừa
    lũ nước ngoài xảo quyệt cút ngay ra
    máu con người không phải thứ bán mua
    cái bánh vẽ không no lòng ai được
    bài học lớn của một thời đau xót

    […]

    ta ra đường em nhé, ngẩng đầu lên
    trên mặt đất, ta có quyền được sống
    nhiều cay đắng, ta có quyền được khóc
    nhưng sáng nay anh muốn thấy em cười
    những mặt gầy ướt đẫm ánh ban mai
    những người lính trở về từ cát bụi
    những đôi lứa ôm ghì nhau không nói
    nghe trống đồng bát ngát đỉnh rừng cây

    […]

  • Không


    […]

    Không người con gái nào để thương yêu
    Không có người đàn ông nào để trọng
    Không có kẻ thù nào để ác
    Không có tội lỗi nào để phạm
    Không có cả một nỗi buồn để khóc
    Cũng chẳng có chiến lũy nào để chết
    Chúng ta làm gì cho hết buổi chiều nay?

  • Em (I)


    […]

    thời bạo tàn lửa cháy khắp nơi
    những thây người gục ngã
    những nhịp cầu sụp đổ
    những toa tàu rỗng không
    em đứng ở góc phòng
    tóc lòa xòa trên má
    anh ôm chặt thân em bé nhỏ
    biết nói gì; lát nữa đã xa xôi
    thù hận mênh mông mặt đất bùn lầy
    em chập chờn đi trên đổ nát
    thành phố bờ đá dựng
    những bánh xe lăn vỡ
    những hầm hố những nhành hoang huyệt mả
    những người lính ngồi hút thuốc
    mũ sắt mưa rào
    những người lính mặt đen má hóp
    hát gì nghêu ngao
    anh lại nhớ về em
    cái chấm nhỏ lạ lùng
    trên cánh đồng trơ trụi
    đôi mắt bàng hoàng như hỏi
    “giết chóc thế còn chưa đủ
    các người điên cả hay sao?”

    […]

  • Khu nhà vắng trẻ con


    […]

    Ngoài kia tiếng gầm xe xích
    Tiếng còi báo động rền la
    Tôi như khu nhà
    Bỗng già nua hoang vắng
    Nhớ tiếng nói nhớ từng gương mặt
    Như mình có lỗi với bầy em
    Như tại ngày thường
    Mình hay đe hay mắng
    Chúng nó giận rủ nhau đi mất
    Bốn phía bây giờ tẻ lạnh
    Tưởng như trên mặt đất
    Bỗng không còn trẻ thơ
    Như thế giới này quá độc ác xấu xa
    Các em đã bỏ đi hết cả
    Nỗi đau nhịp cầu gẫy đổ
    Nỗi đau nhà tan gạch vỡ
    Nhưng da diết nhất nỗi buồn
    Mọi khu nhà đều vắng bặt trẻ con
    Chỉ còn người lớn tinh khôn
    Chỉ còn tiếng gầm tiếng nổ

    […]