Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Trang thơ Lưu Quang Vũ


  • Thơ tình viết về một người đàn bà không có tên (I)


    […]

    Dù năm tháng dài lâu
    Dù sướng vui hay cùng cực khổ đau
    Anh vẫn ở bên em mãi mãi
    Là bậc cửa dưới chân em qua lại
    Là cốc nước trên môi em run rẩy
    Chiếc lá trên tay em
    Giọt mưa trên áo em
    Như hạt bụi trên mặt bàn em quét
    Có gì đâu mà khóc
    Hạnh phúc chỉ là điều bịa đặt
    Nên tình yêu là chuyện viển vông thôi
    Sương mùa đông lặng lẽ đã giăng đầy
    Bao kỷ niệm, quên đi đừng nhớ nữa

    […]

  • Mưa dữ dội trên đường phố trên mái nhà


    […]

    Trong tiệm cà phê, bài hát về một người đàn bà cầm trái táo
    Người đàn bà mặc áo xanh đi dưới biển lá vàng
    Những người ngồi sau cửa kính nói gì ta chẳng biết
    Chỉ thấy họ cười và bình hoa đổ máu run run
    Những điếu thuốc những làn khói những vỏ chai rỗng không
    Những tờ báo, tấm ảnh cũ, một nửa khuôn mặt trong tấm gương
    Một chiếc xe bịt kín đi qua
    Năm tháng và tuổi trẻ đi qua
    Mắt em buồn hoang vắng

    […]

  • Chia tay


    […]

    Thôi đưa nhau đừng nhìn theo anh
    Nước mắt đừng ướt buổi chiều xanh

    Nỗi buồn ấy ai nào biết được
    Đối với anh chỉ con đường phía trước

    Buồn không cùng nhưng mà phải đi thôi
    Cánh chim bay và tàu đã nổi còi…

  • Nếu đó là tội lỗi…


    […]

    Khi bè bạn gặp nhau có người theo dõi
    Thầm thì không dám nói to
    Khi những bài thơ anh viết ra
    Chỉ một mình anh đọc

    Nhưng trước khi có chữ viết
    Đã có thơ ca
    Như tình yêu thơ đã sinh ra
    Không phải vì tiền nhuận bút
    Không sợ ngục tù bạo lực
    Dù khổ sở dù phiền hà
    Thơ không bao giờ câm lặng
    Như nhịp đập của trái tim trung thực
    Là nhân chứng của anh
    Là ngọn lửa trắng trong
    Trên lịch sử tối tăm trên tro bụi

    […]

  • Những ngày chưa có em


    […]

    Em dạy anh biết mơ ước biết tin
    Bạn bè trẻ con đất đai mùa gặt
    Gạt khổ đau bàn tay em gieo hạt
    Xoá lo âu hy vọng lại căng buồm.
    Trước tình em đáng lẽ phải lặng yên
    Nhưng hạnh phúc làm anh không nén được
    Như biển cả vỡ bên mình Tổ quốc
    Mái tóc em là xứ sở của anh
    Mái tóc đen như một nỗi kinh hoàng
    Phủ xuống hồn anh hoang dại mà ấm áp
    Em đã tới diệu kì như âm nhạc
    Đất mênh mông chuyển gió tới chân trời.

    […]

  • Những chiếc lá rơi


    […]

    – Anh có nhớ Macxen Macsô
    cái ông hề tóc bạc
    có gương mặt rất buồn rất cô đơn?
    anh có nhớ một người đùa bỡn
    với cái mặt nạ cười
    rồi không sao cởi được
    đau đớn mệt nhoài kiệt sức
    tuyệt vọng ôm vai, cái mặt vẫn cười?
    anh có trông con ốc
    suốt đời mang cái vỏ của mình
    nhưng cất đi gánh nặng trên lưng
    nó cũng không sống nữa?

    – Em như con chim say nắng gió
    luôn làm bị thương chính đôi cánh của mình

  • Dù cỏ lãng quên


    […]

    Em đã đi rồi
    Anh làm sao sống như xưa được nữa?
    Nơi anh ngỡ chân trời
    Nơi mỏng manh đứt rời như sợi chỉ
    Nơi bóng mát êm đềm anh đến nghỉ
    Nay gió lồng suốt đêm
    Em phá tung khung cửa khép nghiêng
    Hết bình tĩnh anh chỉ còn náo động
    Mắt chán hết mọi sắc màu thường gặp
    Ngực quay cuồng bao khát vọng đầu tiên

    […]

  • Lời cuối


    […]

    Xanh trên đời chốc lát
    Mà tình cờ gặp nhau
    Vừa ngắn ngủi vừa dài lâu
    Lúc tan xuống, lại mỗi người mỗi ngả

    Dù sướng vui, dù buồn khổ
    Hãy yêu anh
    Như hôm nay là ngày cuối cùng
    Mỗi hơi thở đều không lặp lại
    Mỗi khoảnh khắc trong mắt ta chói lọi
    Một đồng hoa

    […]