Vừa hết
[…]
chỗ ngồi quen, thuộc lòng từng mảng vôi rơi khỏi những bức tường chết sững
vôi mồ côi, vôi lạc loài
quán đủ nhỏ
người đủ đông,
bạn bè đủ mặt
khói thuốc đủ cay vai áo
chỉ không đủ lời để thành lời,
không đủ cười để thành vui
bạn chìm vào ghế rất sâu
bạn chìm trong giấc không màu,
Mắt tìm một chỗ đậu cứ trượt mãi trên rêu, trên khói
[…]