Bóng bồ câu gù trên đầu ngọn tháp Ai chèo thuyền câu cá giữa dòng sông Vẫn còn đây bóng dáng chiếc cầu cong Đây có sẵn rượu bia đồ nhắm tốt Các bạn cũ những thằng nào vô phước Mồ đang xanh vì cuộc chiến hôm qua Hãy về đây mà say khướt cùng ta
Tưởng tượng có người thanh niên ngồi im trong quán gió Khi chuyến xe đò tách bến trong mưa Chuyến xe chở người đàn bà mang áo khoác Tóc dài như tóc của em xưa Tôi sợ tình yêu như sợ nhìn về viễn kiếp Tôi ngại quê nhà nhưng lại hoài hương Biết đâu mẹ tôi không đang sơn xanh ngôi nhà, mở toang từng cánh cửa Mong bóng tôi bỗng hiện cuối con đường
Cảm ơn em đã viết cho anh những bức thư tình Tình thảo nguyên hoa quỳ vàng đắm đuối Em không nói tiếng người, em nói tiếng chim, em nói bằng tiếng suối Tiếng nói em thơm ngát suốt hồn anh Cảm ơn em đã đi cùng anh trong khu vườn xanh Vườn trĩu trái, trái hồng như trái ngực
Tôi dẹp sách vì sách là lá mít Không ngọt bùi bằng một củ khoai lang Không nhẹ nhàng như nghĩ ngợi lan man Không thảng thốt như vừa nghe gió hát Bậc thánh triết là những tay biếng nhác Sống khề khà quanh bữa tiệc nhân sinh Kết bạn bè cùng cây cỏ vô minh Rất chán ghét những trò chơi thế sự
Cây bạch đàn trước cửa nhà em đang còn hay đã mất Sao anh hình dung như có vết thương Đang loang ra trong vũng nước vô thường Truyền tín hiệu đến ngậm ngùi vô tận Anh có nghe chuyện đời em lận đận Những chuyến đi buôn những chuyến xe đò Tiếng nói sau lưng lời chua chát nhỏ to Dòng lệ em khô nhưng vẫn là dòng lệ mặn Đã qua chưa ôi cái thời đăng đẳng Đứng bên kia sông cũng ngó thấy điêu tàn