Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Trang thơ Nguyễn Bính


  • Mùa đông đan áo


    Đã quyết không … không … được một ngày
    Rồi yêu mất cả buổi chiều nay
    Chiều nay bướm trắng ra nhiều quá!
    Không biết là mưa hay nắng đây ?

    Lâu nay tôi thấy ở lòng tôi
    Như có tơ vương đến một người
    Người ấy, nhưng mà tôi chả nói
    Tôi đành ngậm miệng nữa mà thôi.

    […]

  • Xuân tha hương


    […]

    Tết này chưa chắc em về được
    Em gửi về đây một tấm lòng
    Vườn ai thấp thoáng hoa đào nở
    Chị vẫn môi son, vẫn má hồng?

    Áo rét ai đan mà ngóng đợi
    Còn vài hôm nữa hết mùa đông
    Cột nhà hàng xóm lên câu đối
    Em đọc tương tư giữa giấy hồng

    Gạo nếp nơi đây sao trắng quá
    Mỗi ngày phiên chợ lại thêm đông
    Thiên hạ đua nhau mà sắm Tết
    Một mình em vẫn cứ tay không

    Vườn nhà Tết đến hoa còn nở
    Chị gởi cho em một cánh hồng
    (Tha hương chẳng gặp người tri kỷ
    Một cánh hoa tươi đỡ lạnh lòng)

    […]

  • Bóng bướm


    Cành dâu cao, lá dâu cao
    Lênh đênh bóng bướm trôi vào mắt em.
    Anh đi đèn sách mười năm
    Biết rằng bóng bướm có lên kinh thành?

    Cành dâu xanh, lá dâu xanh
    Một mình em hát, một mình em thương.
    Mới rồi mãn khóa thi hương
    Ngựa điều võng tía qua đường những ai?

  • Vâng


    […]

    Có người trong gió rét mùa đông,
    Chăm chỉ đan cho trọn áo chồng.
    Còn bảo: “- Đường len đi vụng quá!
    Lần đầu đan áo kiểu đàn ông.”

    Vâng, chính là cô chửa yêu ai,
    Lần đầu đan áo kiểu con trai
    Tôi về thu cả ba đông lại,
    Đốt hết cho cô khỏi thẹn lời.

  • Đêm sao sáng


    […]

    Chòm sao Bắc Đẩu sáng tinh khôi
    Lộng lẫy uy nghi một góc trời
    Em ở bên kia bờ vĩ tuyến
    Nhìn sao thao thức mấy năm rồi

    Sao đặc trời cao sáng suốt đêm
    Sao đêm chung sáng chẳng chia miền
    Trời còn có bữa sao quên mọc
    Tôi chẳng đêm nào chẳng nhớ em.

  • Người con gái ở lầu hoa


    Nhà nàng ở gốc cây mai trắng,
    Trên xóm mai vàng dưới đế kinh.
    Có một buổi chiều qua lối ấy,
    Tôi về dệt mãi mộng ba sinh.

    Tôi rót hồn tôi xuống mắt nàng.
    Hồn tôi là cả một lời van.
    Tôi van nàng đấy! Van nàng đấy!
    Ai có yêu đương chả vội vàng?

    Tôi rót hồn tôi xuống đã nhiều,
    Hồn tôi còn có được bao nhiêu?
    Tôi đi sợ cả lời tôi nói,
    Sợ cả gần nàng, sợ cả yêu.

    Nàng có bao giờ nghĩ đến không?
    Không, nàng đan áo suốt mùa đông,
    Mùa xuân qua cửa, tôi qua cửa,
    Nàng chả nhìn cho, đến não nùng!

    […]