Quan Trạng đi bốn lọng vàng Cờ thêu tám lá qua làng Trang Nghiêm Mọi người hớn hở ra xem Chỉ duy có một cô em chạnh buồn. Từ ngày cô chửa thành hôn Từ ngày anh khóa hãy còn hàn vi. Thế rồi vua mở khoa thi, Thế rồi quan Trạng vinh quy qua làng…
Láng giềng đã đỏ đèn đâu Chờ em ăn dập miếng giầu em sang Đôi ta cùng ở một làng Cùng chung một ngõ vội vàng chi anh Em nghe họ nói mong manh Hình như họ biết chúng mình với nhau. Ai làm cả gió đắt cau, Mấy hôm sương muối cho giầu đổ non.
Đồn rằng đám cưới cô to, Nhà trai thuê chín chiếc đò đón dâu. Nhà gái ăn chín nghìn cau, Tiền cheo, tiền cưới chừng đâu chín nghìn… Lang thang tôi dạm bán thuyền, Có người trả chín quan tiền, lại thôi!
Buông sào cho nước sông trôi, Bãi đay thấp thoáng, tôi ngồi tôi mơ. Có người con gái đang tơ, Vẫy tay ý muốn sang nhờ bãi đay. Sao cô không gọi sáng ngày, Giờ thuyền tôi đã chở đầy thuyền mơ.
Con sông nó có hai bờ, Tôi chưa đỗ trạng, thôi cô lại nhà.