Trâm anh
[…]
Em ngồi đây
Tình cờ như phép lạ
Em nói
Hai đứa lúc trước ở cùng đường Phan Đình Phùng
Anh bối rối quá
Quá trời
Chẳng biết làm gì cả
Chẳng biết phải nói gì
(Bản mặt chắc trông ngờ nghệch thảm thương)
Nghe độ rung lớn dần cơn địa chấn
Ai vừa tặng anh một quê hương