Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Trang thơ Nguyễn Phong Việt

Nguyễn Phong Việt

Nguyễn Phong Việt sinh ngày 18 tháng 7 năm 1980 tại Tuy Hòa, Phú Yên. Anh là cựu học sinh chuyên ban trường chuyên Nguyễn Huệ, tốt nghiệp Đại học Ngoại ngữ – Tin học Thành phố Hồ Chí Minh.

Từ năm 1998 Nguyễn Phong Việt là thành viên Hội bút Vòm Me Xanh của Báo Mực tím với bút danh Me Quê (Bút trưởng năm 2002). Anh cũng từng ba lần đoạt giải thưởng Bút mới của báo Tuổi trẻ. Hiện tại anh đang là phóng viên mảng Văn hóa – Nghệ thuật báo Mực tím.

Nhà thơ Nguyễn Phong Việt hiện đang sống cùng gia đình tại thành phố Hồ Chí Minh.

Tác phẩm đã xuất bản:

  • Đi qua thương nhớ (2012)
  • Từ yêu đến thương (2013)

    • Chúng ta sẽ đi đâu trong những buổi chiều tà


      […]

      Có những cái nắm tay cuối đời không biết nói lên được điều gì
      lúc người kia lãng quên và người này còn nhớ
      một người nắm tay mình bước đi, vậy thôi, chẳng cần hỏi rõ
      quen hay lạ thì cái nắm tay cũng đã là một điểm tựa
      nhắc nhở mình cần nhau…

      Buổi chiều đó có thể là một ngày mùa đông rét mướt trên đầu
      cho người này hôn người kia qua vệt môi chung trên tách choco nóng
      buổi chiều đó có thể là một ngày mùa hè mệt nhọc
      cho người kia thấm giọt mồ hôi của người này bằng một giọt mồ hôi khác cùng rơi….

      Trong những buổi chiều tà chúng ta sẽ đi mà không cần biết đường chân trời…

    • Khóc đi


      […]

      Chỉ một lần thôi dù uất hận có (hay không) tan đi
      như một lần làm đứa bé lạc mẹ
      chỉ một lần thôi dù có kiệt sức quỵ ngã
      như một lần rơi khỏi vách núi cao…

      Cứ mặc kệ những kẻ đã làm ta khổ đau
      và cũng mặc kệ luôn những người muốn đời ta hạnh phúc
      khóc như bao năm qua ta chỉ biết nuốt nước mắt
      khóc đi…

      […]

    • Nói cho hết một lần


      […]

      Chúng ta chưa bao giờ lừa dối nhau mà chỉ lừa dối chính bản thân mình
      nghĩ đó là niềm vui thì đó là niềm vui mà không hề toan tính
      nghĩ đó là cô đơn thì chọn một người sẻ chia và gán cho nó hai từ định mệnh
      để rồi vất vả với nỗi đau.

      […]

      Để những yêu thương có giá trị của yêu thương khi đi qua bể dâu
      sao cho phép mình tước mất tiếng cười lúc đi ra phố
      sao cho phép mình chắp tay trong khi trái tim cần rộng mở
      sao cho phép mình chết đi lúc vẫn còn một con người nào đó
      đang bước về phía này…

      Nói cho hết một lần…
      để những yêu thương về sau biết mỉm cười từ chối những đắng cay!

    • Hãy để chúng ta đưa nhau về


      Không phải con đường nào cũng đẹp như một ước mơ
      hãy để chúng ta đưa nhau về…
      trong thương nhớ…

      Có lẽ không ai muốn nhắc về ngày mai lần nữa
      có lẽ khoảnh khắc này là thứ còn lại sau tất cả
      có lẽ nên mỉm cười để cảm ơn một phần duyên nợ
      có lẽ nên dành cho những cơn mưa tối tìm về trên vòm cây than thở
      và chúng ta chỉ giữ lại bình yên…

      […]

    • Đừng đi


      […]

      nếu có bão giông ta muốn được gánh chịu cùng nhau
      được chết vì người mình yêu thương cũng là hạnh phúc
      nhưng được sống cùng người mình yêu thương thì khổ đau nào cũng chỉ là hạt cát
      giữa đại dương trong mắt chúng ta…

      Đừng đi…

      […]

    • Cần một người mua dùm viên kẹo


      […]

      Ta không hề muốn mất đi cảm giác ngửa mặt mình đón những giọt mưa đến hỏi thăm
      mỗi sáng vùi mình trong chăn và thèm một tách choco nóng
      những lần nhìn thấy những hạt mầm tách mình ra khó nhọc
      nhớ những hoàng hôn ngoài kia
      và ghét những ngày ẩm thấp
      biết bao nhiêu…

      Sẽ là hạnh phúc nếu ta có cơ hội để chọn lựa gạt bỏ hết khổ đau
      ta sẽ chọn mặc quần jean và áo sơ-mi đi ra phố
      ta sẽ chọn mỉm cười với tất cả những người đã yêu thương ta lẫn từ bỏ
      ta sẽ chọn một quán cóc để ngồi với những người xa lạ
      ta sẽ chọn đi bộ sau một ngày mệt lả
      để thấy mình bớt lạc lõng với mọi người

      […]

    • Nếu không muốn đi hết con đường


      Nếu không muốn đi hết con đường…
      Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn
      không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác
      muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến
      làm ơn đi mà!
      Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?
      khi ta cười không cần ai chia sẻ?
      cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả
      hãy thử cắn chặt môi…
      Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quí hơn một đốm lửa trong tim người
      Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác
      Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng
      Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước
      đi khỏi cuộc đời của mình…

      […]

    • Bởi vì không thể quên


      […]

      Chúng ta đã nhiều lần chết đi dù vẫn đang tồn tại giữa bao người
      khi nhìn thấy nhau nhưng không cách nào bước tới
      khi lướt qua nhau và nghe rõ nhịp tim của người kia đau nhói
      khi rời xa nhau mà ngay cả ánh mắt cũng không bước đi nổi
      xót xa nào hơn…

      Người có biết mình mắc nợ chính bản thân mình
      cứ mãi loay hoay tìm cho ra một điểm tựa
      không phải con người này, không phải ngôi nhà này… mà là ở nơi đó
      với một vòng tay bao dung!

      […]