Lá vàng rụng giữa lòng tay Dấu chân người ấy Thềm này Đã xa Ngập ngừng nhịp võng dưới hoa Hình như gió cũng xa nhà lâu năm Trăng khuya dỗ giấc em nằm Có nghìn giọt lệ lặng thầm tiếc nhau…
Xin thứ lỗi Sự nhẫn tâm em đã dành cho anh Giọt mực đen nặng trĩu Anh những muốn thiêu em cháy bằng những lời yêu thương bằng ngón tay vội vã không hay lòng em băng giá không hay tim em dửng dưng
Trăng soi đến bao giờ tìm được đời nhau, và bão rớt lạnh run ngoài thềm cửa. Vai kề vai sẽ cháy bùng ngọn lửa, thu sáng trưng con mắt có anh rồi, thu hồng hoà từng giọt mật lứa đôi, mặc cá quẫy chuồn bay và nến sáng. Mưa cứ rơi đều đều và nhẹ hạt, Sài Gòn thu còn lại có hai người. Sài Gòn thu về anh thân yêu ơi!…
Mối tình anh như mái ngói đầy rêu Nỗi buồn đóng thành tầng Em dẫm vào trượt ngã Vết nhói đau đến lạ Như lời tình ca cũ kĩ đã xanh rêu Giá như ta là của nhau Đơn giản như ánh nắng ngoài kia Thời gian không còn rỗng