Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Trang thơ Phùng Khắc Bắc

Phùng Khắc Bắc

Nhà thơ Phùng Khắc Bắc tên thật là Phùng Khắc Toàn. Ông sinh năm 1944 tại quê hương Phùng Xá, Thạch Thất, Hà Tây. Ông từng lang bạt và học phổ thông ở Bắc Giang rồi tình nguyện nhập ngũ năm 1966, trực tiếp chiến đấu ở chiến trường Đông Nam Bộ trong đội hình Sư đoàn 7.

Phùng Khắc Bắc từng tham gia chiến đấu tại biên giới phía bắc chống lại quân Trung Quốc xâm lược năm 1979. Sau hơn 10 năm ở chiến trường, ông giải ngũ với quân hàm đại úy, chuyển sang làm phó văn phòng Hội Nhà văn Việt Nam.

Sinh thời Phùng Khắc Bắc làm thơ, viết văn trong thầm lặng. Các tác phẩm của ông chỉ được xuất bản, được độc giả biết đến và yêu quý sau khi nhà thơ đã qua đời năm 1990 ở tuổi 46 vì căn bệnh nhiễm trùng máu.

Các tác phẩm:

  • Một chấm xanh (thơ, NXB Quân đội Nhân dân, 1992)
  • Chiều xuân nắng hanh (tập truyện, NXB Quân đội Nhân dân, 1997)
  • Đời thường (tiểu thuyết, NXB Quân đội Nhân dân, 2001)

    • Ngày hòa bình đầu tiên


      […]

      Không có trái bom nào rơi đúng nhà mẹ,
      Không có viên đạn nào bắn thủng mái nhà mẹ
      Chỉ có đứa con trai đi xa
      Chỉ có sự chờ đợi nặng nề giọt xuống
      Ðã xuyên thủng mái nhà thành những lỗ to lỗ nhỏ khác nhau
      Nắng mưa lọt vào sau
      Xuyên
      Xối
      Những sợi nắng, những sợi mưa nếu có thể nối, cũng chỉ dài
      Bằng một phần sự mong đợi
      Và những hạt nắng, những hạt mưa nếu đem xếp lại, có thể cao hơn mọi trái núi.
      Mười năm, cũng chỉ là thoáng qua,
      Vì tuổi mẹ sáu bẩy lần hơn,
      Mẹ vẫn nói đời mình như nắng trận mưa cơn…
      Mái rạ của mẹ cũng không thủng lỗ chỗ
      Nếu con chỉ đi ra đồng, ra chợ
      Chứ không phải chiến tranh.
      Có phải những viên đạn trong vô hình ý nghĩ
      Bắn lúc đêm khuya vào đứa con thơ bé
      Ðã để những lỗ thủng lốm đốm trên màu tóc mẹ
      Như những hạt nắng hạt mưa giọt sót vào đây,
      Ðể ai ai cũng phải nhìn và vội ngoảnh đi ngay…

      […]

    • Ra đi


      […]

      Hết cuộc chiến tranh này, đến cuộc chiến tranh kia
      Thay nhau đè lên những mái gianh
      Mái gianh mùa hanh cháy nhanh
      Tường sỏi đen màu khói.

      Không thể có thời gian dành chỗ đứng cho những nhà tầng mái bằng, mái ngói.
      Chiến tranh như máy ủi,
      Chiến tranh thù văn minh.

      Chợ cháy,
      Làng cháy.
      Tre, rạ,
      Không kịp dựng nhà, dựng lều
      Quê hương mà ta sinh ra và quý yêu
      Khổ đau là thế
      Ta cũng chỉ là một viên sỏi nhỏ bong ra từ mảnh đất này.

      […]

    • Trước mộ em trai ở nghĩa địa Hà Lầm


      […]

      Làm gì có giải oan
      Trẻ hay già cũng là cái chết
      Dù khác nhau cái gọi là thời gian
      Nhưng đều có, rồi hết
      Đó là công minh và chân xác giữa đời?
      Đến với em anh phải đứng hay ngồi
      Đống mả thấp mà đầu gối anh cao quá
      Cứ nghĩ, thấy con người cũng lạ
      Sống và chết có gì khác mấy đâu
      Người chết hoá linh thiêng, người sống phải sở cầu
      Ở cõi ấy nếu còn nói được
      Một ngày nào ấy em sẽ nói với anh như hồi trước cùng ngồi bên nhau uống nước.

      Rằng:
      Chẳng có gì đâu
      Sống chết như nhau
      Cõi này cũng có điều đáng buồn như thế
      Em cứ nghĩ xuống đây không còn nô lệ
      Ai dè ách mới còn nặng hơn
      Em đang tìm một kiếp mới hết buồn
      Để lại chết xem cuộc đời có mới
      Anh hãy sống dần dà đừng vội
      Bởi,
      Chúng ta còn phải chết nhiều lần.

    • Không đề IV


      Tại sao lại so với kẻ ăn mày
      Để vắt lấy một chút tự mãn rằng: hơn

      Tại sao lại tự an ủi rằng: sống là may
      Để tiếc mướn thương vay những người đã khuất

      Trong đời nghèo và trong chiến tranh
      Con người vẫn tìm ra một lối rất chật
      Để chuôi qua

      Có người rất thực thà
      Sung sướng mừng vui về điều đó
      Và quên đi một điều:
      Ta đã bị thu mình rất nhỏ…

    • Trở về miền đồi


      […]

      Mặt lá nhìn ngửa
      Mặt người nhìn ngang
      Mặt loài thú lang nhìn xuống
      Khi ta còn nhìn lên kính ngưỡng
      Khi ta còn cúi xuống khẩn cầu
      Ta vẫn tự tạo ra mình bằng những dáng đau

      Vành môi cong hình lá lúa
      Đòn gánh mấu liền níu giữ cổ quang
      Một trăm dáng vòng
      Một ngàn hình cong
      Vẫn không tìm ra đốt đau của mẹ
      Con sâu đen đục vào lõi mía
      Làm thành lỗ đau đỏ au
      Con chỉ là con, con đã biết đâu
      Phải đến lúc đời con sinh nhánh
      Con mới rõ trên vòng cong cột sống
      Đốt xương nào sâu đục mẹ ơi

      […]

    • Ngày hòa bình đầu tiên


      […]

      Chỗ ướt mẹ nằm, sau mười năm
      Vẫn chỗ mưa mẹ đứng
      Mẹ trao cho anh chiếc đèn và bảo
      Đừng để ngọn lửa rụng!
      Mẹ xếp những thùng, chậu, nồi, xoong…
      Khúc nhạc mưa nhà dột tấu lên
      Ru êm cánh võng.
      Người lính nằm im,
      Nghe âm thanh chiến tranh trong người mình cất giọng
      Trong đêm hoà bình đầu tiên.

      […]