Hoài xuân
Về lại căn phòng cũ
Bức tường ố nước mưa
Đôi mắt ngày tiễn đưa
Lưu bóng ai trên cửa
[…]
Tần Hoài Dạ Vũ tên thật là Nguyễn Văn Bổn, sinh năm 1946 tại Giao Thủy, Quảng Huế, Đại Lộc, Quảng Nam. Tốt nghiệp Đại học Sư phạm và cử nhân Văn khoa Huế.
Năm 1963 khi còn đang là học sinh lớp 10 (đệ tam C) Tần Hoài Dạ Vũ đã có bài thơ đăng trên tạp chí Bách khoa số 153 với tựa đề “Giã từ quá khứ”, sau này được tuyển chọn đăng trong Tuyển tập thơ văn Việt Nam hiện đại (NXB Hội nhà văn, 1993).
Năm 1965 ông trở thành thành viên của Hội Hồng Sơn (đến 1968 đổi tên thành nhóm Việt). Năm 1969 ông là phó chủ tịch Hội đồng Sinh viên liên khoa Huế, rồi chủ tịch Ban đại diện sinh viên Đại học Sư phạm Huế. Thời gian này ông tham gia tích cực phong trào đấu tranh của sinh viên – học sinh nội thành Huế, đồng thời có thơ văn in trên nhiều tạp chí và hợp tuyển thơ. Tên ông thường được nhắc đến trong các công trình về dòng văn thơ yêu nước tại các đô thị miền Nam trước năm 1975 cùng với những tên tuổi như Ngô Kha, Võ Quê, Trần Quang Long…
Ông có thời gian dạy học tại Trường Trung học Trần Cao Vân – Tam Kỳ, rồi là Giám học Trường Trung học Quảng Điền – Thừa Thiên- Huế. Từ 1-4-1975 ông được bổ nhiệm làm Hiệu trưởng Trường Quốc học Huế. Năm 1978 ông về công tác tại Sở Văn hóa – Thông tin tỉnh Quảng Nam, phụ trách nghiên cứu văn học dân gian. Hiện nay ông đang công tác tại tạp chí Kiến thức Ngày nay.
Bút danh Tần Hoài Dạ Vũ của ông có liên quan đến việc yêu thích bài thơ “Bạc Tần Hoài” của Đỗ Mục thời Đường. Ngoài ra ông còn có các bút danh khác: Nguyễn Giao Thủy, Nguyễn Kim Vân.
Tác phẩm đã xuất bản:
Biên khảo:
Thơ:
Về lại căn phòng cũ
Bức tường ố nước mưa
Đôi mắt ngày tiễn đưa
Lưu bóng ai trên cửa
[…]
[…]
Sao tôi cứ là mây viễn xứ
Thèm về soi giữa mắt nhung xưa
Mà không là một vầng trăng tỏ
Nở giữa lòng em cả bốn mùa
Mưa rụng thêm hồn tôi nữa đây
Chiều tàn rượu hết sầu chưa say
Mai về tay níu vai cầu cũ
Cởi áo xưa buồn cho gió bay.
Rất nhiều lần trước lúc ra đi
Một góc phố, một khoảng trời xao xuyến
Và cơn gió trong mắt chiều hò hẹn
Thổi vào giấc mơ tôi suốt những đêm dài
Chúng ta đi qua những buổi mai
Qua những buổi trưa của một thời đã mất
Tiếng còi tàu ngưng lưng chừng tiếng hát
Thành hợp âm rời ở cuối cuộc chia tay
[…]
Rồi anh sẽ gối đầu lên giấc mộng
Ngủ quên đời trong giường mộ bình yên
Em hãy khuấy hai tay làm biển động
Che giùm anh tiếng đại bác vang rền
Xin em hãy liệm anh bằng tiếng hát
Đắp mặt anh bằng mái tóc em buồn
Cho anh quên những xác người tan nát
Những kẽm gai còn rào kín tâm hồn
[…]
Anh sẽ dựng nhà với chân tay làm cột
Giăng mùng cỏ xanh ngồi đợi em về
Hai chúng mình sẽ bắt đầu hạnh phúc
Tủi nhục nầy rồi con cháu quên đi.
Em có sầu thương không hở em
Xa nhau rồi mắt có buồn thêm
Tên anh có viết đầy trang vở
Có gọi thầm nhau trong những đêm?
Trời chắc còn sương trong tóc em
Nắng vàng hanh đẫm nét môi mềm
Hương cau còn thoảng trong vườn vắng
Áo lụa em còn phơi trước hiên?
Và những chiều mưa em có trông?
Khi hoàng hôn rụng kín con đường
Bàn tay lạnh những ngày xa cách
Còn biết tay nào tay nhớ thương?
Anh sẽ về một sáng mùa thu
Sông Hương còn trắng những sương mù
Áo em trắng nhịp cầu thương nhớ
Bóng ngả lòng anh câu hát ru
Anh sẽ giong thuyền trên nước xanh
Chở trăng Gia Hội vào Nội thành
Soi nghiêng mái tóc thề Tôn nữ
Thiếp giữa một vùng hương mỏng manh
[…]
Đã trả em đôi bàn tay của gió
Dăm phiến trời trong tình sử ngày xưa
Công viên buồn, tượng hồn tôi dựng đó
Khi vàng bay lá nhớ chớm sang mùa
[…]
Chiều rụng rồi chăng, lòng đã tối,
Không tình nhân thắp lửa lên môi,
Giường đau phòng trọ mưa hiu hắt
Bạn hữu ra vào mấy cánh dơi
Vẫn thấy đời ta như cánh cửa,
Im lìm đóng lại trước mùa vui
Tương lai sầu cứ đùn như mối,
Say cứ như là đưa tin ai.
Mưa lạnh vườn hoang, đêm ở góa,
Lòng run như nến khuya xa nhà
Ngồi lên rót rượu chờ trăng lại
Không chắc ai người thương nhớ ta
[…]
Nắng e thẹn dìu em từng bước nhỏ
Hồn có buồn hơi thở cũng còn thơm
Rừng tóc rối xôn xao loài dị thảo
Mùa xuân sang chợt rủ xuống giận hờn
Đôi mắt sáng dựng hai hàng dương liễu
Lời dậy thì môi đỏ chín âm thanh
Những tư tưởng của từng đêm không ngủ
Trong băn khoăn cùng lớn với thân hình
Con sông nhỏ vỗ hai bờ cảm giác
Vườn ngây thơ bướm trắng đã thôi vào
Rồi một buổi buồn bỗng dưng thức giấc
Đường em về chiều hoa rụng lao xao
Thôi sách vở không giam vừa ước vọng
Đôi tay hồng muốn ôm cả trời xanh
Em vỗ cánh bay trên rừng ảo mộng
Trăng sắp mờ – tuổi nhỏ vỡ dung nhan.