Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Trang thơ Tô Thùy Yên

Tô Thùy Yên

Tô Thùy Yên tên thật là Đinh Thành Tiên, sinh ngày 20 tháng 10 năm 1938 tại Gò Vấp, Gia Định. Cha ông là chuyên viên phòng thí nghiệm Viện Pasteur, về sau công tác ở Bệnh viện Chợ Rẫy. Thuở nhỏ ông theo học trung học trường Pétrus Trương Vĩnh Ký, có ghi danh theo học ở Đại học Văn khoa Sài Gòn, ban văn chương Pháp, một thời gian rồi bỏ dở.

Cuối năm 1963 ông nhập ngũ, phục vụ ngành Chiến tranh chính trị. Chức vụ cuối cùng là Thiếu tá, trưởng phòng Tâm lý chiến, quân đội Việt Nam Cộng hòa. Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, ông bị nhà cầm quyền cộng sản cầm tù 3 lần, tổng cộng gần 13 năm. Cuối năm 1993 ông cùng gia đình sang Mỹ định cư theo diện tị nạn chính trị. Hiện ông sống cùng gia đình tại thành phố Houston, bang Texas.

Ông bắt đầu có thơ đăng trên báo Đời Mới (thập niên 1950) trước khi xuất hiện và nổi tiếng trên tạp chí Sáng Tạo. Tô Thùy Yên, Mai Thảo, Thanh Tâm Tuyền, cùng với các họa sĩ Duy Thanh, Ngọc Dũng là những người nòng cốt của nhóm Sáng Tạo, một nhóm sáng tác đã từng được biết đến với phong trào khai sinh “Thơ tự do” trên văn đàn Miền Nam vào thập niên 1960.

Ông là tác giả bài thơ được Trần Thiện Thanh phổ nhạc Chiều trên phá Tam Giang.

Cả hai tập thơ Tuyển tập thơ Thùy Yên (1995) và Thắp tạ (2004) đều được xuất bản ở Mỹ sau khi ông đến đây định cư vào năm 1993.


  • Mùa hạn


    […]

    Xứ khổ, thêm chi mùa thảm khốc
    Than ôi, trời đã bỏ rơi dân!
    Nắng kim khí chảy, đá rạn nứt
    Gió táp, rừng khô rụm, cát tràn

    Sông hồ nẻ đáy, giếng vô vọng
    Muông thú điên lầm lũi bỏ đàn
    Dân làng lũ lượt kéo lên rú
    Lùng sục đào khoai củ đã khan

    Côn trùng kiệt sức lìa hang ổ
    Lên chết thiêu trên mặt đất hừng
    Ác điểu ngày đêm gào xáo xác
    Cơ hồ cả thế giới lâm chung

    […]

  • Những thành phố mà ta không ghé lại (trích đoạn)


    […]

    Ôi những thành phố mà ta đã băng qua
    Trong một chuyến đi nào
    Nhưng rồi không ghé lại
    Ôi những người tình mà ta đã yêu qua
    Trên một giao lộ nào
    Nhưng rồi không giữ lại
    Phải chăng định mệnh đuổi lùa ta
    Một con thú thuận tùy
    Trên cánh đồng chiều hôm sụp rất vội?

    Những thành phố mà ta không ghé lại
    Biết đâu chẳng có một con đường
    Mà ta bồi hồi đi lại suốt đời ta
    Như một người tri mệnh
    Chẳng tưởng vọng gì hơn

    […]

  • Người ở lại


    […]

    Chiều tan sở, thẳng về nhà
    Vì chẳng biết đi đâu…
    Đời còn chỗ nào vui?
    Chân bước không qua ngưỡng ngần ngại

    Những bữa cơm một mình ăn quấy quá
    Thiếp lặng tiềm sinh
    Tập lịch lâu ngày không gỡ tới
    Thờ ơ giữ đủ cả âu sầu

    […]

  • Vườn hạ


    […]

    Cát bụi đã đành thân tấm mẳn
    Thì danh với phận kể mà chi
    Cảm thương con cá thia lia bại
    Có sót huy hoàng cũng xếp vi

    Cọc xu thảy hết ra ngoài mức
    Ðồng cái, thua buồn cũng liệng sông
    Tím hận một đời tay cứng vụng
    Chơi cầu âu cả cái tâm ngông

    Em có tìm không mùa hạ trước
    Chiếc vành xưa đánh lạc về đâu?
    Ðám tranh thuở ấy cao là vậy
    Vành lạc, chân không ngại bước vào…

    […]

  • Góa phụ


    […]

    Ngọn đèn hư ảo chong linh vị
    Thắp trắng thời gian mái tóc em
    Tim đập duỗi ngoài thân nỗi lạnh
    Hồn xa con đóm lạc sâu đêm

    Cỏ cây sống chết há ta thán
    Em khóc hoài chi lẽ diệt sinh
    Thảng như con ngựa già vô dụng
    Chủ bỏ ngoài trăng đứng một mình.

  • Hề, ta trở lại gian nhà cỏ


    […]

    Xa nghe đợt gió lên cơn bão
    Nhân loại quay cuồng biến đổi sâu
    Bầy chó năm châu cắn sủa rộ
    Quỉ ma cười khóc rợn đêm thâu

    Cuộc cờ kỳ lạ không bày tướng
    Ăn sạch quân, trừ lính được thua
    Hỡi ai tráng sĩ mài dao nhọn
    Xin nhớ đời không mỗi sắc vua

    Hề, ta trở lại gian nhà cỏ
    Tử tội mừng ơn lịch sử tha
    Ba vách, ngọn đèn xanh, bóng lẻ
    Ngày qua ngày, cho hết đời ta.

  • Tàu đêm


    […]

    Toa nêm lúc nhúc hồn oan khốc
    Đèn bão mờ soi chẳng rõ ai
    Ta gọi rụng rời ta thất lạc
    Ta còn chẳng đủ nửa ta đây

    Người bạn đường kia chắc chẳng ngủ
    Thành tàu sao chẳng vỗ mà ca?
    Mai này xô giạt về đâu nữa?
    Đất lạ ơi, đừng hắt hủi ta!

    Đất lạ, người ta sống thế nào?
    Trong lòng có sáng những trăng sao
    Có buồn bã lúc mùa trăn trở
    Có xót thương người qua biển dâu?

    […]

  • Chia tay ải Tây


    […]

    Bao nhiêu đống lửa đêm quan ngoại
    Gió thổi tan tro mỗi sáng ngày?
    Trong trời, mây ấy cũ hay mới?
    Ải Tây, lần nữa, lại chia tay.

    Mãi mãi còn chia tay ải Tây.
    Ngày ngày mây lãng đãng qua đây.
    Cõi đời giấu một phía mê tưởng,
    Đi nép nghìn xưa lạc hiện nay.

  • Qua sông


    Đò nghẹn đoàn quân xa tiếp viện
    Mưa lâu, trời mốc, buồn hôi xưa
    Con đường đáo nhậm xa như nhớ
    Chiều mập mờ xiêu lạc dáng cò

    Quán chật xanh lên rừng lính ướt
    Mặt bơ phờ dính gió bao la
    Khí ẩm mù bay, mùi thuốc khét
    Chuyện tình cờ nhùm ấm cây mưa

    […]

    Nao nao mường tượng bóng mình
    Mịt mùng cõi tới, u minh tiếng rền
    Xuống đò, đời đã bỏ quên
    Một sông nước lớn trào lên mắt ngời.