Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Trang thơ Trang Châu

Nhà thơ Trang Châu tên thật là Lê Văn Châu, sinh ngày 28 tháng 3 năm 1938 tại Huế. Ông là con trai thứ của cựu trung tướng Việt Nam Cộng Hòa Lê Văn Nghiêm và bà Trần Thị Thuận. Cha Trang Châu mất tại Sài Gòn ngày 27 tháng 1 năm 1988 còn mẹ qua đời lúc ông lên 9 tuổi.

Thuở nhỏ ông theo học tại các trường Pellerin, Thiên Hựu (Huế), Yersin (Đà Lạt). Tốt nghiệp Y khoa năm 1966. Là bác sĩ quân y, phục vụ trong binh chủng nhảy dù từ năm 1966 đến năm 1971.

Trang Châu lập gia đình cùng bà Hoàng Kim Uyên, con gái nhà thơ Hoàng Trọng Thược, Á hậu Việt Nam năm 1976 và có hai con trai.

Trang Châu vừa làm thơ vừa viết văn. Trước 1975, ông cộng tác với các tạp chí: Tiền Phong, Khởi Hành, Văn Học… Ông từng đoạt giải thưởng văn học của Tổng Thống Việt Nam Cộng hòa với cuốn bút ký nhan đề Y sĩ tiền tuyến vào năm 1969.

Ông tị nạn tại Montréal Canada từ năm 1977, hiện hành nghề y tại phòng mạch tư. Tiếp tục sáng tác, nhưng ít gửi bài đăng báo.

Tháng 6 năm 1987, Trang Châu được bầu làm Chủ tịch hội Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại tại Canada sau khi giữ chức chủ tịch trung tâm Văn Bút Québec. Ông được bầu làm chủ tịch Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại trên toàn thế giới một nhiệm kỳ từ năm 1991 đến năm 1993.

Tác phẩm đã xuất bản:

  • Tình một thuở (1964)
  • Y sĩ tiền tuyến (bút ký, Nhà xuất bản Đường Sáng, 1970)
  • Thơ Trang Châu (1989)
  • Về Biển Đông (bút ký, 1995)
  • Dì Thu (tập truyện ngắn)

    • Mừng em


      […]

      Pháo cưới mai này e rộn rã
      Giờ này em tôi e sang sông
      Lạy trời! Gió thuận thuyền xuôi mái
      Chở hộ em về một bến trong

      Xa xôi anh gởi hồn theo mộng
      Đếm bước em đi tận cuối lòng
      Sắc áo đã mờ bên xứ họ
      Bụi hồng còn vết bánh xe không

      Anh say anh thấy em mời rượu
      Anh uống cho em dậy má hồng
      Anh muốn rủ hồn vui một bận
      Cho hồn quên bớt nỗi long đong
      Em ơi! Rượu không cay mà đắng
      Đắng cả đôi môi đắng cả lòng!

      […]

    • Xuân nhớ bạn


      […]

      Đã hẹn xuân nầy ăn Tết muộn
      Chúc nhau nâng một cốc rượu đầy
      Những tưởng chông gai cùng sát cánh
      Nào ngờ thế nước bắt chia tay!
      Còn đâu những buổi sương chiều xuống
      Mưa lạnh, đường xa, gió heo may
      Bấm tay ngồi đếm ngày phiêu bạt
      Chợt thấy xuân về trên khóm cây

      Mầy vẫn âm thầm quê cũ sống
      Tao phải bôn ba đất nước nầy
      Cách sông, cách núi, lòng không cách
      Nhớ mầy tao chỉ một cơn say
      Văn chương xứ Việt giờ chắc đắt?
      Mấy mươi triệu kẻ đọc văn mầy ?
      Văn mầy còn như văn ngày trước
      Giọng cười pha lẫn ý chua cay?

      […]

    • Dặn con khi khôn lớn


      […]

      Con lớn lên quê người ấm no
      Đất yên vui tươi thắm bốn mùa
      Con đâu biết quê mình gấm vóc
      Chỉ nghèo hèn từ độ can qua

      Con sống đời bình đẳng, tự do
      Tâm trí con không ngại không ngờ
      Con đâu biết tự do, bình đẳng
      Ở xứ mình như nắng chiều mưa

      Con có quyền mong, có quyền chờ
      Có quyền rất thực, có quyền thơ
      Con đâu biết những gì con hưởng
      Là những gì đất nước đang mơ

      […]

    • Tâm sự người lính dù


      […]

      Súng gác lưng đèo đêm ba mươi tết
      Sương rơi rơi kín lạnh nẻo rừng già
      Sờ đế giày mòn tính quãng đường xa
      Anh mới thấy đi đã trọn vòng đất nước

      Sao lòng chiều nay buồn lên côi cút?
      Hay anh si tình anh lính dù ơi!
      Có phải một lần qua xứ dừa rồi
      Anh gởi trọn tình theo tà áo đó?

      Ai đứng bên bờ kinh xóm lạ
      Nắng lưng chiều soi mái tóc nghiêng nghiêng
      Anh đến nơi đây bản thảo, thôn hiền
      Xin dừng bước, vì em thơ mộng quá!

      […]