Vũ Cao tên thật là Vũ Hữu Chỉnh, sinh ngày 18 tháng 2 năm 1922 tại xã Liên Minh, huyện Vụ Bản, tỉnh Nam Định, trong một gia đình nho học và hoạt động văn học khá sớm. Những năm đầu Chiến tranh Đông Dương lần thứ nhất (kháng chiến chống Pháp) ông làm báo Chiến sĩ ở Liên khu IV rồi làm phóng viên báo Vệ quốc quân, Báo Quân đội nhân dân. Từ năm 1957, ông làm việc tại tạp chí Văn nghệ quân đội và trở thành chủ nhiệm trong nhiều năm. Sau năm 1975, ông giải ngũ, làm giám đốc Nhà xuất bản Hà Nội, phó chủ tịch Hội Văn học nghệ thuật Hà Nội, chủ tịch Hội đồng thơ Hội Nhà văn Việt Nam. Sau khi nghỉ hưu ông sống ở Hà Nội. Ông là anh ruột của các nhà văn Vũ Tú Nam, Vũ Ngọc Bình. Tuy được biết đến như là một nhà thơ với bài Núi Đôi nổi tiếng đã được đưa vào sách giáo khoa của Việt Nam nhưng Vũ Cao còn sáng tác văn xuôi. Ông mất ngày 3 tháng 12 năm 2007 tại Hà Nội.
Vũ Cao được tặng Giải thưởng Nhà nước về Văn học nghệ thuật năm 2001.
Tác phẩm chính:
Sớm nay (thơ, 1962 )
Đèo trúc (thơ, 1973)
Núi Đôi (thơ, 1990)
Truyện một người bị bắt (tập truyện ngắn, 1958)
Những người cùng làng (tập truyện, 1959)
Em bé bên bờ sông Lai Vu ( truyện, 1960)
Anh em anh chàng Lược (truyện, 1965 )
Từ một trận địa (1973)