Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Trang thơ Vũ Quần Phương

Vũ Quần Phương

Nhà thơ, nhà báo, nhà phê bình văn học Vũ Quần Phương sinh năm 1940, tên thật là Vũ Ngọc Chúc. Quê cha của ông tại Hải Hậu, Nam Định trong khi ông sinh ra ở quê mẹ Từ Liêm, Hà Nội. Bố ông mất khi ông 6 tuổi, mẹ ông cũng mất sớm. Lớn lên khi 16 tuổi ông rời quê Hải Hậu đi trọ học ở trung tâm Hà Nội. Ông học Đại học Y khoa, cả sáu năm đều được nhận học bổng toàn phần. Khi tốt nghiệp, ông là người duy nhất trong hơn 300 sinh viên của toàn khóa được nhận về Bộ Y tế.

Trong thời gian học đại học, ông bắt đầu làm thơ và có một số bài đăng trên các báo: Nhân dân, Văn nghệ, Văn nghệ Quân đội. Bài Phanxipăng ta lên tới đỉnh của Vũ Quần Phương được chọn in trong tập Sức mới – một tuyển thơ nổi tiếng xuất bản thời chống Mỹ, đã ra đời trong thời kỳ này. Từ bài thơ trên, nhà thơ Chế Lan Viên đã gợi ý Vũ Quần Phương nên chuyển ngành, về công tác tại Hội Nhà văn Việt Nam. Sau 2 năm làm bác sĩ ông quyết định chuyển sang làm thơ, nhà phê bình văn học.

Vũ Quần Phương nguyên là Trưởng ban biên tập văn học (NXB Văn học), Chủ tịch Hội văn nghệ Hà Nội, Tổng biên tập báo Người Hà Nội, Chủ tịch Hội đồng thơ Hội Nhà Văn Việt Nam, Phó Tổng biên tập tạp chí Văn chương Việt Nam bằng tiếng Pháp. Ông cũng là đại biểu Quốc hội khóa IX.

Ngoài làm thơ và viết phê bình văn học, ông còn dịch thơ đăng trên các sách, báo và tạp chí văn học. Ông được nhận giải thưởng Nhà nước về văn học nghệ thuật năm 2007.

Ông còn có các bút danh khác là Ngọc Vũ, Phương Viết. Con trai của ông là Giáo sư toán học Vũ Hà Văn.

Các tác phẩm:

  • Cỏ mùa xuân (1966)
  • Hoa trong cây (1977)
  • Những điều cùng đến (1983)
  • Đợi (1988)
  • Vầng trăng trong xe bò (1988)
  • Vết thời gian (1996)
  • Quên chữ… quên câu (2000)
  • Giấy mênh mông trắng (2003)
  • Chỗ ấy sóng… (2008)

    • Kể chuyện làng


      […]

      Làng tớ à! Tớ biết kể gì đây?
      Cái làng bãi cửa sông, nước và bùn mặn chát
      Tớ xa làng, mặn – là điều nhớ nhất.
      Mặn miếng cơm, mặn cả nước pha trà
      Gió mặn rồi lại nắng mặn trên da
      Người sắt lại như đồng hun, đá đẽo
      Tháng gió hanh lúa bạc đòng, khoai héo
      Tháng gió nồm sương đọng muối trên vai.
      Làng mới sinh chẳng có chuyện lâu dài
      Cây đa chưa xanh, cây đề còn trẻ
      Không có miếu thổ thần ông bình vôi sứt mẻ
      Thổ thần còn vác đất ngoài đê.

      […]

    • Giấc ngủ ở nhà mình


      […]

      Anh đã lại trở về, cái hẻm nhỏ bình yên
      Mẹ không khóc, lại cười anh tóc bạc.
      Căn nhà gỗ nhỏ nhoi đã ru anh ngon giấc
      Mẹ nhìn anh mà thức suốt đêm thâu

      Anh là chú bé con mười bốn tuổi đầu.

    • Ru con sau trận lụt


      […]

      Con ngủ trong tay cha bồng cha bế
      Một mái nhà ta ở giữa bao nhà
      Cây lúa chưa trồng, cây rau chưa tốt
      Trận lụt đi qua làng như giặc đốt
      Cha hát ru con xanh hỡi, xanh hời.

      Con ngủ con chơi mong con chóng lớn
      Đồng đất quê ta lũ lụt qua rồi
      Con đê qua làng con đê đi mãi
      Cha hát ru con điệu hát bao đời
      Điệu hát chở che như con đê rộng
      Hạt phù sa nhỏ, hạt phù sa ơi!

      […]

    • Những điều cùng đến


      […]

      Em nhìn anh, ánh mắt chợt xa xôi
      Ngôi sao nhỏ biếc xanh giữa chiều xanh thơ thới
      Bỗng thấy yêu cuộc đời này qua đỗi
      Gió thổi nhiều trên những ngọn cây me

      Sao cuộc đời bình dị quá, đây kia
      Một bà mẹ ngồi hôn con hóng mát
      Một chú bé hai nắm tay dụi mắt
      Một con đường có bóng lá xe đi.

      […]

    • Sương bay dọc biển


      […]

      Có câu thơ đã viết để quên đi
      Bỗng nhớ lại bùi ngùi thương cảm mãi
      Tất cả đã ra đi , tất cả còn ở lại
      Trận mưa ấy trên cầu mưa mãi bấy nhiêu năm.

      Thế đấy, bây giờ tóc đã hoa râm
      Nhớ năm đầu chiến tranh, nhìn tóc mẹ, giật mình thương sợi bạc
      Có lúc giữa chiêm bao thấy mình đang thức
      Lại có lúc trong đời cứ tưởng giữa chiêm bao.

      Ngỡ chai đi trong bom đạn thét gào
      Ngày đình chiến bao nhiêu người đã khóc
      Giữa đoàn tụ mới thấm đau chia cắt
      Bao nhiêu cuộc đợi chờ để vĩnh viễn quên nhau

      […]

    • Anh bộ đội và con búp bê


      […]

      Một ngôi sao ta bao giờ lặng lẽ
      Long lanh in lên một góc trời chiều
      Cây xanh biếc
      Phố phường ơi, im nhé!
      Im mọi tiếng bán mua, im mọi lời đắt rẻ
      Nghe thanh trong bài hát mới của đời
      Anh hộ đội, trên vai, con búp bê nhỏ bé
      Và ngôi sao đang ở tuổi lên mười.

    • Giọng mùa thu


      Lá sen xanh
      long lanh cốm ngọc
      lúa vào đòng ngậm hạt
      gió mùa thu heo may
      người theo trâu kéo cày vào vụ
      Trời mùa thu nhè nhẹ
      đất mùa thu cay cay
      giọng mùa thu mỏng mảnh hao gày
      ru ru
      cái ngủ

      […]

    • Tranh tết dân gian


      Chuột thổi kèn, chuột làm chú rể
      Cô dâu ngồi kiệu, thẹn thò ghê
      Có cả chú mèo nhưng chẳng sợ
      Khi đã mùa xuân ở bốn bề

      Này trái dừa cao, anh trèo em đỡ
      Vạt váy, ô hay dám hứng trời
      Khuôn ngực để trần – mùa xuân mà lị
      Thầy đồ cóc nhỉ, thầy đồ cóc ơi!

      […]