Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Thằng em bé

    Tác giả:

    […]

    Ðây ảnh chàng trai em của tôi
    Phong sương đã đổi nét em rồi
    Em không gầy yếu như xưa nữa
    Em lớn ngang tàng, vượt cả tôi

    Khuôn mặt xương xương nắng sạm đen
    Miệng cười hóm hỉnh đậm đà duyên
    Nhớ thương dâng cả về đôi mắt
    Ðôi mắt thông minh sáng dịu hiền

    […]

  • Gửi anh

    Tác giả:

    […]

    Không kịp ngả lưng trên giường tuổi nhỏ
    Anh lại ra đi. Đồng đội đang chờ.
    Em một mình nằm nhớ những ngày xưa,
    Cứ hối lúc gần chưa biết thương nhau nhiều nữa.

    Mẹ không còn để gói cho anh nắm cơm nếp đỗ,
    Vụng về em giã gạo cối vừng.
    Anh đi rồi, mùi thơm mãi bâng khuâng…

  • Em gái đi lấy chồng

    Tác giả:

    […]

    Tuổi em như hoa dành dành
    Hương bay đã mắc tơ mành nhện giăng
    Ao người ta nước dung dăng
    Vầng trăng em cất lên bằng vó thưa
    Giấc mơ ủ xuống gáo dừa
    Hoa cau còn rụng, vại mưa còn đầy
    Đường trơn cây cỏ dang tay
    Quang trành gót nhỏ đỡ gầy đồng xa.

    […]

  • Vé trở về

    Tác giả:

    […]

    Câu chuyện về người lính hy sinh
    buồn như lá thu bay,
    Vỏn vẹn có vài dòng và do tôi tưởng tượng.
    Em gái của anh đã không thể lớn!
    Vẫn co ro như bà lão ăn mày,
    mỏng manh như món đồ dễ vỡ.
    Cô buôn bán nhì nhằng ngoài chợ,
    nhặt nhạnh từng xu của đám dân nghèo.

    Những năm chiến tranh đất nước gieo neo.
    Giấy báo tử về làng như lá rụng!
    Khủng khiếp nhất là phải làm người sống.
    Sáng mở mắt ra đã nơm nớp trong lòng…

    Cô chỉ mong đất nước hòa bình!
    Anh trai trở về làng quê yêu dấu,
    Chăm sóc cô như thời thơ ấu
    Chở che cô như đê chở che đồng.

    […]

  • Trước mộ em trai ở nghĩa địa Hà Lầm

    […]

    Làm gì có giải oan
    Trẻ hay già cũng là cái chết
    Dù khác nhau cái gọi là thời gian
    Nhưng đều có, rồi hết
    Đó là công minh và chân xác giữa đời?
    Đến với em anh phải đứng hay ngồi
    Đống mả thấp mà đầu gối anh cao quá
    Cứ nghĩ, thấy con người cũng lạ
    Sống và chết có gì khác mấy đâu
    Người chết hoá linh thiêng, người sống phải sở cầu
    Ở cõi ấy nếu còn nói được
    Một ngày nào ấy em sẽ nói với anh như hồi trước cùng ngồi bên nhau uống nước.

    Rằng:
    Chẳng có gì đâu
    Sống chết như nhau
    Cõi này cũng có điều đáng buồn như thế
    Em cứ nghĩ xuống đây không còn nô lệ
    Ai dè ách mới còn nặng hơn
    Em đang tìm một kiếp mới hết buồn
    Để lại chết xem cuộc đời có mới
    Anh hãy sống dần dà đừng vội
    Bởi,
    Chúng ta còn phải chết nhiều lần.