Những lá cờ trên tàu cá ngư dân
[…]
Vào cuộc hải hành
Đánh cá khơi xa
Người Lý Sơn đi sau vết chân tiền bối
Trên nóc thuyền lá cờ bay phấp phới
Tổ quốc thân thương là biển rộng trước mui thuyền.
[…]
[…]
Vào cuộc hải hành
Đánh cá khơi xa
Người Lý Sơn đi sau vết chân tiền bối
Trên nóc thuyền lá cờ bay phấp phới
Tổ quốc thân thương là biển rộng trước mui thuyền.
[…]
[…]
Mộ gió bao đời vẫn nghiêm cẩn thâm u
Chạm vào cát như chạm vào anh linh Tổ quốc
Chạm vào cát như chạm vào xương cốt
Hoàng Sa núm ruột chưa liền
Ở nơi này ngọn gió cũng linh thiêng
Mỗi mộ gió
Một tượng đài quyết tử.
[…]
Trường Sa quanh năm tắm nắng mặt trời, ngọn gió nào cũng ngược, cây chịu bão và cây chịu nước, cua còn đỏ cạch như nung. Đàn hải âu mềm mại ung dung – thân xác chúng như làm bằng sóng.
Sáng nay lòng ta sao cháy bỏng – bọn cướp nào đến bóc đất Trường Sa? Tờ báo trong tay trang gió lật qua, rồng phun nước phía Nam, trứng rồng không đắt bằng giá gạo, chuyến tàu lửa Bắc Nam đánh tráo khách lữ hành và những gã lái buôn.
Các anh đến tự lúc nào hỡi những người lính giữ biên cương. Ai tính tháng tính năm cùng ngọn sóng! Neo hồn mình giữa quần đảo Trường Sa. Mưa như roi, gió cắt thịt da, nắng lột mặt người, nước biển ăn chân, con hàu cứa. Vết thương chồng lên những vết thương.
Quê nhà hiện lên khi biển mù sương, sóng chộp vào giấc ngủ – giật mình tưởng lửa cháy Trường Sa!
[…]
[…]
Biển Đông tang thương từ những rặng san hô
Nơi xác cha ông trồi lên thành quần đảo
Nơi bọn xâm lăng đang gióng trống giương cờ
Tưởng đất nước Tiên Rồng thời bình trôi hết máu
Anh đã từng nếm mùi chiến tranh, từng nếm mùi đói cơm thiếu áo
Thoát chết ở Trường Sơn, sống lại ở đồng bằng
Thuộc lòng sử Việt Nam như một người tử đạo
Thương cọc nhọn Ngô Quyền, mê chiến thắng Bạch Đằng Giang
[…]
Em ơi em tự do có thật
Mộ gió cha ông cũng có thật kia kìa
Sờ lên ngực anh đi, khi trái tim còn đập
Thì đâu dễ gì giặc phương Bắc được hả hê?
[…]
[…]
Hải đảo xa vời em
Trời chuyển màu chớp xé
Cánh chim bay cánh chim bay
Vào mùa hư không trôi nổi
Khi bóng đảo chìm
Đá san hô kê lên thành sân khấu
Vài tấm tôn chôn mấy cánh gà
Em đừng trách bọn chúng anh tạm bợ
Chẳng phông màn nào chịu nổi gió Trường Sa
[…]
[…]
Có thể là sau cơn bão này thôi
Quân thù đến sẽ xóa đi tất cả
Quân thù đến nấp sau màu đen gió
Lưng ngụy trang bằng sắc đỏ mặt trời
Không thể nào mất đảo, đất liền ơi
Trong bão gió chúng tôi nghe người gọi
Chúng tôi nghe lời đất liền vang dội
Lời đất liền từ ngực chúng tôi đây…
[…]
[…]
Đêm trằn trọc nỗi mưa nguồn chớp bể
Thương Lý Sơn đảo khuất giữa mây mù
Thương Cồn Cỏ gối đầu lên sóng dữ
Thương Hòn Mê bão tố phía âm u
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao thương tích
Những đau thương trận mạc đã qua rồi
Bao dáng núi còn mang hình goá phụ
Vọng phu buồn vẫn dỗ trẻ, ru nôi
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao hiểm họa
Đã mười lần giặc đến tự biển Đông
Những ngọn sóng hoá Bạch Đằng cảm tử
Lũ Thoát Hoan bạc tóc khiếp trống đồng
[…]
[…]
Bốn trăm hải lý nhớ không tới
Ta khóc cười như tự bạo hành
Dập giận, vác khòm lưng nhẫn nhục,
Đường thân thế lỡ, cố đi nhanh.
Sóng thiên cổ khóc, biển tang chế.
Hữu hạn nào không tủi nhỏ nhoi?
Tiếc ta chẳng được bao nhiêu lệ
Nên tưởng trùng dương khóc trắng trời.
[…]
[…]
Chẳng lẽ anh yêu những đêm ngủ hầm kèo
Báo đến chậm hai tuần vẫn gọi là “báo mới”
Lá thư tình đọc chung cùng đồng đội
Lúc nghe đài là lúc gặp quê hương
Chẳng lẽ anh yêu những ngày tháng thẳng căng
Đêm bật dậy mấy lần báo động?
Nhưng em ơi, giữa muôn trùng biển sóng
Anh đã yêu như vậy ngày ngày
[…]