Đợi
Anh mong mà chưa thấy
Anh tìm mà không ra
Chiều như là em vậy
Càng trông càng thẳm xa
Chút nắng vàng cuối hạ
Ngẩn ngơ giữa trời đông
Mặt anh buồn như đá
Ai vứt ra ngoài đồng
14/2/1992
Anh mong mà chưa thấy
Anh tìm mà không ra
Chiều như là em vậy
Càng trông càng thẳm xa
Chút nắng vàng cuối hạ
Ngẩn ngơ giữa trời đông
Mặt anh buồn như đá
Ai vứt ra ngoài đồng
14/2/1992
Chiều không em chiều buồn không em
Trời đầy mây mà trời một mình
Chiều không em thật buồn
Cây nối cây mà màu xanh cô đơn
Trống vắng quá trống vắng từng giọt máu
Chưa kịp giận hờn đã lên đau đáu
[…]
[…]
Sao em nhớ buổi chiều đứng chờ anh
dưới vòm cây lớn
tim thắt lại
trước mỗi chuyến xe
trước mỗi bóng người.
Sao em nhớ căn phòng đầy tranh
đầy áo quần
đầy sách
tưởng như không còn chỗ cho con người
mà may sao
vẫn còn chỗ cho chúng ta
cho hạnh phúc
cho đớn đau.
Sao em nhớ buổi trưa làng gốm Bát Tràng
ngôi làng bên sông Hồng
ngôi nhà có mái ngói nâu
có rặng xoan
có những đường lát gạch
ngôi làng còn giữ kín niềm bí ẩn
của phút giây chiếc bình đất nâu chợt sáng xanh màu ngọc.
Sao em nhớ những đêm Hồ Gươm
hơi thu len trong cỏ cây, trong sóng nước
len trong ánh đèn mờ sương tháp rùa
len trong làn tóc, trong tiếng cười, trong tấm áo những người thiếu nữ
len trong nỗi ngậm ngùi hai ta.
[…]
Gió thổi quá tay
Lạnh cây bàng bé…
Chiều thu cổ lỗ sĩ
Công viên đông chí
Sương sa cà khịa
Cho tôi một ngày chức năng vô lý !
Để tôi ngồi vô nghĩa nhất
Vô tri…
Chiều đã xuống trên những mồ vô chủ
Loài diều hâu, ác thú, viếng thay người
Con chó vàng thơ thẩn kiếm xương tươi
Và lũ quỷ sặc cười, say lảo đảo…
Những xác chết không người đi khai báo
Còn nằm bên bát gạo mới vay về
Nắng trong vườn tiếc rẻ kéo lê thê
Làm rõ mặt ê chề… trăm vũng máu!
[…]
[…]
Phía vầng trăng đỏ tiếng còi tàu
Sông nước chập chờn vây đôi lũ
Em hát làm chi câu hát cũ
Rằng sông bên lở bên bồi
Chân sàn nhà em mấy lần trôi
Rằng cành quen chim đứng gọi mồi
Tìm đâu thấy mặt hồ ao nữa
Em tần tảo thân cò góp bữa
Thắp ấm chiều. Mưa rơi. Mưa rơi…
[…]
[…]
Không người con gái nào để thương yêu
Không có người đàn ông nào để trọng
Không có kẻ thù nào để ác
Không có tội lỗi nào để phạm
Không có cả một nỗi buồn để khóc
Cũng chẳng có chiến lũy nào để chết
Chúng ta làm gì cho hết buổi chiều nay?
[…]
Chiều trên phá Tam Giang
Anh sực nhớ em
Nhớ bất tận
Giờ này thương xá sắp đóng cửa
Người lao công quét dọn hành lang
Những tủ kính tối om
Giờ này thành phố chợt bùng lên
Để rồi tắt nghỉ sớm
(Sài Gòn nới rộng giờ giới nghiêm
Sài Gòn không còn buổi tối nữa)
Giờ này có thể trời đang nắng
Em rời thư viện đi rong chơi
Dưới đôi vòm cây ủ yên tĩnh
Viền dòng trời ngọc thạch len trôi
Nghĩ tới ngày thi tương lai thúc hối
Căn phòng cao ốc vàng võ ánh đèn
Quyển sách mở sâu đêm
Nghĩ tới người mẹ đăm chiêu, đứa em quái quỷ
Nghĩ tới đủ thứ chuyện tầm thường
Mà cô gái nào cũng nghĩ tới
Rồi nghĩ tới anh, nghĩ tới anh
Một cách tự nhiên và khốn khổ
[…]
[…]
Có buổi chiều nào người bỏ vui chơi
Cho tôi chiếc hôn nồng cháy
Nỗi đau bắt đầu từ đấy
Ngọt ngào như trái nho tươi.
[…]
Có buổi nào như chiều nay
Căn phòng anh bóng tối dâng đầy
Anh lặng thầm như là cái bóng
Hoa tàn một mình mà em không hay
Trên đường về nhớ đầy
Chiều chậm đưa chân ngày
Tiếng buồn vang trong mây
Chim rừng quên cất cánh
Gió say tình ngây ngây
Có phải sầu vạn cổ
Chết trong hồn chiều nay?
[…]