Nếu hôm nào chàng trở lại
Hôm nào chàng trở lại
Em nên nói những gì?
– Hãy nói chị đợi mãi
Cho tới phút ra đi…
[…]
Hôm nào chàng trở lại
Em nên nói những gì?
– Hãy nói chị đợi mãi
Cho tới phút ra đi…
[…]
Một mai tôi sẽ qua đời
Dòng sông vẫn trắng khung trời vẫn xanh
Chim kêu mùa trổ bông cành
Ngày vui thiếu nữ long lanh môi cười
Quê nào xe nhịp đằm khơi
Nắm xương huyệt lạnh ai lời nhắn nhe
[…]
[…]
Thời gian nham nhở
Ngày lẫn vào đêm
Day dứt đi tìm
Nắm xương đồng đội.
Nào ai có hỏi
Phần cho tôi đâu
Đất ấm vào ngực
Trời yên trên đầu.
Ngọn gió đổi màu
Trườn qua cát bỏng
Người dễ thấp hèn
Lúc trời cao rộng.
[….]
Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
Đời lưu vong không cả một ngôi mồ
Vùi đất lạ thịt xương e khó rã
Hồn không đi sao trở lại quê nhà
Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
Nước ngược dòng sẽ đẩy xác trôi đi
Bên kia biển là quê hương tôi đó
Rặng tre xưa muôn tuổi vẫn xanh rì
[…]
Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
Cho tôi về gặp lại các con tôi
Cho tôi về nhìn thấy lệ chúng rơi
Từ những mắt đã buồn hơn bóng tối
Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
Và trên đường hãy nhớ hát quốc ca
Ôi lâu quá không còn ai hát nữa
(Bài hát giờ cũng như một hồn ma)
[…]
[…]
Sốt cơn ác tính chín da
chiều sau lẳng lặng bạn qua đời rồi
đung đưa cánh võng không người
treo trong không khí một lời dở dang
Gió đi giật cục bàng hoàng
mây đỉnh núi chít khăn tang ngang trời
bao người yêu đã chết rồi
còn đau chưa nói được lời yêu nhau
[…]
Ba lô bốn chiếc trên đầu
Như là bốn khối huyết cầu còn tươi
Ngày ngày cơm bữa bà nuôi
Vẫn nguyên như thể năm người… ngày xưa
Thương con biết mấy cho vừa
Đêm canh giấc ngủ, sớm trưa dỗ dành
Chú mát tính, chú đành hanh
Bà nhìn lên đốm hương vành, bà khuyên
Chia công bằng những vàng tiền
Chú vùng đắt đỏ, chú miền đảo xa
[…]
Sau khi tôi chết
Xin giữ y nguyên dùm mọi dấu vết
Của những ngày u buồn trĩu nặng hồn tôi
Ðây: cây bút màu đen sớm tối không rời
Ðây: cuốn vở cất đầy những mảnh lòng hiu hắt
Kia: chồng sách không bao giờ ngăn nắp
Này: góc vườn, hoa rụng trải lối đi
Trên khung rào thưa, lá khẽ thầm thì
[…]
Con thấy bố về đêm qua
Ngoài đồng xa
Hiu hắt trăng treo
Nhiều cái bóng vật vờ cùng đom đóm.
Bố bảo dưới đất còn bom
Xương người chết
Lẫn với mìn chưa nổ.
Con gọi bố
Chỉ nghe tiếng gió
[…]
[…]
• một mụ già điêu tàn ở chợ Mía Sơn Tây
thường giữa trưa đứng bóng
mụ ngồi bệt xuống đất
rồi khóc rồi cười rồi la hét
hai con mắt như đứng tròng
con Lê Thị Cam ơi
chết đất nào về đây với bầm
bầm khô gan héo ruột
mụ già cào hai tay bới đất
có con dưới này không con
a ha này mấy người mấy người ơi
mấy người có ai có con chết như tôi không
liệt sĩ không có xác
mụ già úp một tờ giấy nhớp mồ hôi lên mặt
liệt sĩ của con đây
Lê Thị Cam ơi
a ha
có ai biết con tôi chôn ở đâu không
con ơi là con ơi
[…]
• con tôi là Lê Thị Gái
quê Đồng Di
cơ sở cách mạng ở Đà Nẵng
bị bắt tại Huế tháng 6 năm 1969
chết bị treo ngược hai chân lên mái nhà
không quần không áo trong lao Thừa Phủ
nghe đâu chôn chung một hố với ba bốn người ở vùng núi Nam sông Hương
năm đó con tôi hai mươi hai tuổi
có hai mươi mấy năm nay tôi cứ hay nằm thấy con tôi ở lổ ở trần
đứng ngoài hè kêu lạnh lắm mạ ơi
tôi tên là Trần Thị Tho
hiện bán nước chè ở ga Lăng Cô
[…]
Một mảnh khăn ướt đắp lên mặt nàng
Trên đó những mùa đông xám phẳng
Một tấm mền đen đắp lên thân thể nàng
Với cỏ dại lút đầu, cùng khắp mình dĩ vãng.
[…]