Thoáng hương qua
[…]
Bây giờ tôi biết em đâu
Cuối vườn nụ mai nhiệm mầu
Vừa thoát làn hương trinh bạch
Em ơi! Mây đã qua cầu…
[…]
Bây giờ tôi biết em đâu
Cuối vườn nụ mai nhiệm mầu
Vừa thoát làn hương trinh bạch
Em ơi! Mây đã qua cầu…
[…]
Trên đường chạy giặc
Mẹ em trúng bom
Chết phanh thây chẳng chiếu chẳng hòm
Đầu bết tóc mắt trừng bên bờ ruộng
Mẹ em tội tình chi chết oan chết uổng
Ôm đầu người khóc giữa đạn bom rơi
Trời ác chi ác rứa hở ông Trời
Sao mẹ nỡ bỏ con giữa vùng bom đạn
Gom xác mẹ giấu bên bờ Thạch Hãn
Chạy tháo thân bu được đít xe đò
…
Bây chừ Quảng Trị đã xa
Xa luôn giòng Thạch Hãn
Và khúc sông mẹ nằm chờ mai táng…
[…]
[…]
Anh chợt nghe mưa gió ở trên kia
Thân thể lạnh thu mình trong gỗ mục
Anh chợt ngứa nơi bàn chân cỏ mọc
Anh chợt đau vầng trán nặng đêm khuya
Trên tay dài giun dế rủ nhau đi
Anh lặng yên một mình nghe tóc ướt
Nằm ở đấy, hai bàn tay thấm mệt
Ngón buông xuôi cho nhẹ bớt hình hài
Những bài thơ anh đã viết trên môi
Lửa trái đất sẽ nung thành ảo ảnh.
[…]
Mùa thu
Tôi dắt bò ra thả ở cánh đồng
Nhìn thấy một cây dương liễu có hình người con gái
Năm nay em gái tôi mười lăm tuổi, nếu còn được thở
Tóc em đã xõa xuống lưng, cổ đeo hạt cườm.
Tôi vác cày ra cày miên man ở cánh đồng
Không thể tìm được nơi nào em tôi đang ngủ
Tôi chỉ thấy những rễ lúa có hình của những mạch máu trồi lên
Và tiếng bong bóng sủi dưới chân tôi như hơi thở nhẹ
Những hạt sương đậu trên bờ cỏ rưng rưng giọt lệ.
Năm nay em gái tôi mười lăm tuổi, nếu còn được sống
Em sẽ có giọng nói dịu dàng với khuôn mặt đẹp xinh.
Tôi chẳng yêu ai tôi chỉ yêu
Một người đau khổ giữa cô liêu
Một mồ trên bãi tha ma ấy
Và một hồn thơ đã xế chiều.
Tôi yêu một kẻ không hình xác
Đã chết từ muôn thế kỉ rồi
Nhưng vẫn còn đầy trong mộng tưởng
Trong hồn, trong trí, não cân tôi.
[…]
Trời cuối thu rồi – Em ở đâu?
Nằm bên đất lạnh chắc em sầu?
Thu ơi! Đánh thức hồn ma dậy
Ta muốn vào thăm nắm mộ sâu.
Em mộng về đâu?
Em mất về đâu?
Từng đêm tôi nguyện, tôi cầu,
Đấy màu hương khói là màu mắt xưa.
Em đã về chưa?
Em sắp về chưa?
Trăng sao tắt, ngọn đèn mờ.
Ta nằm rỏ lệ đọc thơ gọi hồn.
[…]
Há miệng cho hồn văng lên muôn trượng,
Chơi vơi trong khi hậu từng mây
Ánh sáng lại sẽ tan vào hư lãng,
Trời linh thiêng, cao cả gợi nồng say…
Vì không giới, nơi trầm hương vắng lặng,
Nên hồn bay vùn vụt tới trăng sao,
Sóng gió nổi rùng rùng như địa chấn,
Và muôn vàn thần phách ngả lao đao.
[…]
Bạn ở đây thôi
tưởng gần như đất
mà xa như trời
tôi không đến được
tuổi xanh hài cốt
lẫn vào núi cao
mưa bay dưới cỏ
cỏ xơ gió gào
[…]
[…]
anh muốn nói
anh không thích đóng vai một người cha bạc phước
con qua đời ngay lúc mới sinh ra
nhưng anh không thích mình trở thành một người cha bất lực
nhìn con mình lớn lên
trở thành một thứ đồ chơi
trong chiến tranh
như anh
một thứ đồ chơi
chưa bể
[…]
[…]
Ký ức chiến tranh có thể sẽ bền lâu
Khi lớp trẻ chưa quên cha anh mình chết trẻ
Khi giọt nước mắt quệt ngang thôi bạc sờn tay áo mẹ
Khi còn có người phải dấu biệt cả tuổi tên
Để có một lần ngẩng mặt nhìn lên
Đã mấy bận anh cúi đầu nhìn xuống
Đồng đội ơi, thời gian đâu dễ lấp
Khi tuổi xanh các anh thôi thêm tháng, thêm ngày
[…]