Lúc người chết
Hãy mang đi hồn tôi
Một hồn đầy bóng tối
Một hồn đầy hương phai
Một hồn đầy gió nổi
[…]
Hãy mang đi hồn tôi
Một hồn đầy bóng tối
Một hồn đầy hương phai
Một hồn đầy gió nổi
[…]
Người đàn bà mất chồng
Trong một cơn bão biển
Vái lạy vào mênh mông
Chân hương run, đỏ lịm
[…]
[…]
Tiếc mình không đi hết
Những vui buồn trong em
[…]
Khi tỉnh dậy
Chẳng một ai ôm mình
Ðêm dài tiếng kèn thê thiết
Thổi trên môi ung độc người nhạc sĩ đen
Tội lỗi nhét đầy con mắt ngây ngô
Kể lể toàn truyện tình vô vọng
Với một mình cấu lấy tóc mình
Khóc đi Nguyễn
[…]
Bây giờ em không còn, cái tạm bợ lại còn nguyên
Đau xót làm sao đời người nhiều khi ngắn hơn những gì tạm bợ
Đau đớn biết bao mỗi khi tay anh đụng vào cánh cửa
Tạm bợ còn đây mà em đã đâu rồi?
[…]
Cái chết bây giờ không khét na-pan
Cái chết không rung từng cơn sốt rét
Không bọc trong tăng, không vây trong chốt
Cái chết không ăn nhầm nấm độc trong rừng
Không vắt vẻo kẽm gai, không, không, không, không…
Sao vuốt mắt chúng mày mấy lần không được
Chúng mày cứ nhìn tao mắt mở trừng trừng
Thôi, không nói nữa!
Cầu cho vong hồn mấy đứa được yên…
[…]
Họ đứng như bầy diệc
Bị chôn chân giữa dải đá ngầm
Bốn mặt sóng đen rầm chiến hạm
Những con diệc không thể bay
Không có chỗ ẩn nấp
Những con diệc lặng băng như ngọn cờ tuẫn tiết
[…]
[…]
Em ơi đừng sợ
Anh thu cái chết tới đây
Cho em sống trọn một ngày
Trời của em xanh màu bình yên
Chiều nay em nhé đừng quên
Ra ngõ ngoài hong tóc
[…]
[…]
Chúng tôi những người lính đã chết
Không thể bước qua ngưỡng cửa nhà mình
Và mẹ tôi nhìn buồng cau mới trổ
Không dám nghĩ về cô gái nhà bên
[…]
[…]
Đêm mờ hơi sương
Đi đâu anh, đi đâu
Xin đừng đi nữa
Đỗ lại hôm nay, cởi súng buông gươm
Tội nghiệp em
Ba mươi năm khói lửa
Mải hận thù quên nói chuyện yêu đương.
[…]