Hỏi thăm Sài Gòn
[…]
Mạnh giỏi không Sài Gòn
Bây giờ là đợt tấn công thứ nhì
Còn nước mắt là giọt thứ mấy
Còn thao thức là đêm thứ mấy
Còn lo âu làm sao đếm
Còn thống khổ làm sao đo
Thôi đừng nói, đừng nói
Hãy gục đầu lên vai nhau.
[…]
Mạnh giỏi không Sài Gòn
Bây giờ là đợt tấn công thứ nhì
Còn nước mắt là giọt thứ mấy
Còn thao thức là đêm thứ mấy
Còn lo âu làm sao đếm
Còn thống khổ làm sao đo
Thôi đừng nói, đừng nói
Hãy gục đầu lên vai nhau.
[…]
Ta có thằng em đi đánh giặc
Bốn năm trấn thủ ở đồn xa
Lâu lâu về phép nâng tay rượu
Ngồi nói nhâm nhi với mẹ già
Những lúc ngồi buồn trên chiến đỉnh
Nắng lên ta thấy nhớ trong lòng
Người yêu tóc xõa tình lưu xứ
Biền biệt chiều xưa mưa trắng sông.
[…]
[…]
những lời ấp ủ ngàn xưa
ta hát lên to lớn
con cháu ngày sau còn nghe rõ
mà nhớ
đất ta là của ta
đừng ai hòng cắt xẻ
chúng ta thương yêu nhau
cùng là con một mẹ
chiếm lại trọn đất đai
xoá sạch oán thù
nhường nhau là hết nói
ôi hai mươi
nhân loại trẻ như hoa búp
con về dựng lại cửa nhà
trẻ con đi học trên đường rộng
chữ đầu tiên em học là gì
thưa yêu
[…]
Tôi mở mắt và nghe mình nhỏ lệ
Những trận giặc kéo dài qua nhiều năm
Nhân loại đau buồn kể lể
Thành phố bị chiếm tiêu điều
Làng mạc héo khô trong cơn điên cuồng tàn bạo
Tôi mở mắt nhìn
[…]
[…]
Thế là hết mẹ ơi
Tàu nhổ neo đi rồi
Con không về với mẹ
Máu rướm mềm lên môi
Nghiến răng kìm căm tức
Lang thang chiều tha ma
Quên làm sao u uất
Nguôi làm sao xót xa
Gục đầu bên nấm mộ
Mẹ ơi con không về
Chuông nhà thờ ai đổ
Ai nghe buồn lê thê
Con hỏi cha: “Bom có giết chết mèo?”
“Có. Khi xuống hầm, con hãy nhớ mang theo.”
Con lại hỏi: “Bom có giết thỏ cao-su và ngựa gỗ?”
Ôi! Đồ chơi trẻ bao lần hoen máu đỏ!
Con hỏi cha: “Bom có giết mẹ không?”
“Không.” Và cha ôm con, nước mắt lưng tròng!
Con lại hỏi: “Bom có thể giết chết con không đấy?”
Đừng có hỏi, con ơi, đừng có hỏi,
Để ngày mai cha ra trận cho con.
[…]
Em nhìn anh, ánh mắt chợt xa xôi
Ngôi sao nhỏ biếc xanh giữa chiều xanh thơ thới
Bỗng thấy yêu cuộc đời này qua đỗi
Gió thổi nhiều trên những ngọn cây me
Sao cuộc đời bình dị quá, đây kia
Một bà mẹ ngồi hôn con hóng mát
Một chú bé hai nắm tay dụi mắt
Một con đường có bóng lá xe đi.
[…]
[…]
Tiếng gà sang canh mùi xôi không ngủ
Đêm cuối cùng bên con mắt mẹ dệt những gì
[…]
[…]
tràn về Tam Sa thất bổn
cháu tôi kiệt sức vung cờ đỏ sao vàng
như cha cháu 28 năm trước bắn đến băng đạn cuối cùng
bên mố cầu Tài Hồ Sìn
cha đâu biết
có thể ngày mai con bị đuổi việc
Tài Hồ Sìn Tài Hồ Sìn
[…]
những cụ già bị giết bên cầu
tôi chưa gặp
những bà mẹ tay xách nách mang chạy trong tầm pháo giặc
tôi chưa quen
ngôi nhà còn trơ mảng tường cháy đen
tôi chưa ở
chúng hủy diệt cả những gì tôi chưa kịp nhớ
những góc yên lành hờ hững của đời ta
[…]