Riêng chung mùa hạ
Có phải hạ về khô nước mắt cho em
Cơn mưa cuối bước qua thềm không nói
Năm tháng mỏng như một lời hứa đợi
Phiêu du theo gió thổi giao mùa
[…]
Có phải hạ về khô nước mắt cho em
Cơn mưa cuối bước qua thềm không nói
Năm tháng mỏng như một lời hứa đợi
Phiêu du theo gió thổi giao mùa
[…]
[…]
Tôi đi cuối đất cùng trời
Lòng riêng đã chết những lời thương yêu
Triệu năm sau, những sớm chiều
Cô đơn vẫn xót trăm điều trong tôi…
Ôi tình thương của Mẹ ơi
Và tình yêu của những người tôi yêu
[…]
Một cộng với một thành đôi
Anh cộng cô đơn thành biển
Nắng tắt mà người không đến
Anh ngồi rót biển vào chai.
Đuổi mà chi
Rồi tôi đi
Mặt đất còn dư đá mọc
Chờ mà chi
Rồi tôi sẽ chết
Tôi biết xoá em bằng một cô gái khác
Trốn mà chi
Khoảng cô đơn còn rộng hơn mặt đất
Tôi đi rồi
Em đứng khóc
Sau mưa…
[…]
Chẳng cùng ai ngồi nơi cuối núi
Quán cà phê có điệu nhạc buồn
Sống những phút cát bồi lặng lẽ
Hạnh phúc nào bằng nỗi cô đơn.
Sung sướng quá trời ơi nguyệt hiện
Chìm sâu anh một hạt cát vàng
Trăng vướng núi rơi chìm đáy nước
Anh khóc mùi đúng lúc hân hoan.
[…]
Bởi đâu lệ nhỏ lăn trên gối
Tôi thấy cô đơn lạnh lắm rồi
Tôi biết đời tôi e hấp hối
Mà trăng thì sáng tận trên đồi
Không người thiếu phụ đứng bên tôi.
Cứ ngỡ mình lại yêu
Khi gặp người nồng nhiệt.
Tay đã chạm tay rồi
Chợt nghe lòng cách biệt.
Cứ ngỡ lại sẽ yêu
Khi gặp người uyên bác.
Nhưng khi trò chuyện rồi
Lại e người khinh bạc.
[…]
[…]
Tôi tin vào điều ấy
Không phải bởi ngày qua thấy bạn trên giường bệnh
Gương mặt tái nhợt cố nở một nụ cười khó khăn
Như muốn nói: tôi không thể nghỉ ngơi
Khi bài thơ đáng viết nhất vẫn đang còn phía trước
Nhưng bạn đã từ bỏ cõi sống này vào một sớm mai
Nơi có những nỗi đau không cách gì chữa được
Chỉ còn thơ và nỗi cô đơn con người
Sau tất cả mọi cô đơn.
[…]
Tôi là… là chỉ thế thôi
Thưa bà, đấy có phải người bà mơ?
[…]
gối tay nằm giữa lặng im
giật mình, hai mắt ướt nhèm cả hai
muốn vùng dậy, bứt đôi tai
hét vang mà chạy ra ngoài cô đơn.