Tên người yêu dấu
[…]
Khi tỉnh dậy
Chẳng một ai ôm mình
Ðêm dài tiếng kèn thê thiết
Thổi trên môi ung độc người nhạc sĩ đen
Tội lỗi nhét đầy con mắt ngây ngô
Kể lể toàn truyện tình vô vọng
Với một mình cấu lấy tóc mình
Khóc đi Nguyễn
[…]
Khi tỉnh dậy
Chẳng một ai ôm mình
Ðêm dài tiếng kèn thê thiết
Thổi trên môi ung độc người nhạc sĩ đen
Tội lỗi nhét đầy con mắt ngây ngô
Kể lể toàn truyện tình vô vọng
Với một mình cấu lấy tóc mình
Khóc đi Nguyễn
[…]
Vứt mẩu thuốc cuối cùng xuống dòng sông
Mà lòng mình phơi trên kè đá
Con thuyền xuôi
Chiều không xanh không tím không hồng những ống khói tàu mệt lả
[…]
Muốn làm người học trò mười bảy tuổi
Ðạp xe trên đường đồng
Bông mía trắng những căn nhà ngủ dưới cây
Sẽ thăm những bà con thân thuộc
Một người em hay một bà dì
Trời sẫm
Như mắt
Như ngõ hoang hồn này
[…]
[…]
sáng nay gặp người cũng giống như anh
ngồi vào chỗ anh vẫn ngồi mỗi sáng.
[…]
Ước gì cầm được cô đơn
Ném thia lia để hóa buồn thành vui
[…]
Dù mắt ngỏ lòng trao vời vợi quá
Người xa người rồi nỗi nhớ bình phương
Quanh giấc ngủ cơn trầm mê mệt lả
Mầm cô đơn mọc rễ bốn chân giường
[…]
[…]
Em từng yêu anh
Như yêu ngày xưa
Vườn ổi trái vàng, cây táo trĩu quả
Cô bạn hàng xóm má tròn
Những bông hoa biết nổ giòn tí tách
Con chim khướu chân vàng sổ lồng bay mất
Ngày mưa đi học
Giấy vở ướt nhèm
Em từng yêu anh như yêu ngôi nhà em
Ngày mưa mối đùn bay phấp phới
Con thạch sùng mầu hồng hay chắt lưỡi
Con mèo đuổi chuột chạy lăng xăng
Chiếc bàn gỗ hai mươi mấy năm
[…]
Khi sống một mình tôi dễ dàng chịu đựng
Cái rét của một đêm
Cái nóng một chiều
Ăn một niêu cơm
Ngủ một gian lều
Đắp tấm chăn đơn
Nằm vừa phản mỏng
No đói hàng ngày liệu cơm gắp mắm
Nhịp sống bốn mùa ngày tháng như nhau
Tôi cũng chịu đựng được thôi khi những kẻ sang giàu
Khinh miệt nhìn tôi nghèo túng
Và trả giá thật là rẻ rúng
Mồ hôi tim óc của tôi
[…]
[…]
Kinh thành ríu rít nở nghìn xuân
Nghìn cánh song dâng mộng đỏ dần
Trong bụi nghìn màu theo gió loạn
Chân mình vẫn lạc dấu nghìn chân.
Đứng lặng trông vời xứ nhớ thương
Nghe mây vò võ rỏ thành sương
Chao ôi! Hồn nặng sầu trong xác
Sầu đổ cô đơn bóng xuống đường.
[…]
[…]
Xe không nào sẽ qua đèo
Đêm nay chắc lá lại nhiều chiếc rơi
Cũng may tôi có một đời
Để đau, để khổ, để ngồi trông thư.
Anh có em, anh quen có em rồi
Giờ quạnh vắng, ngôi nhà vô nghĩa quá
Chẳng còn biết vì ai mà nhóm lửa
Anh một mình thức ngủ cũng cô đơn
Đêm nay trời lại mọc một vầng trăng
Phố vẫn phố người đi như nước chảy
Anh chẳng biết rẽ lối nào cho phải
Thôi đành về…
Trang sách lại buồn hơn.
[…]