Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Đề thơ trước mộ thanh xuân

    Tác giả:

    […]

    Bao nhiêu năm ta vẫn còn ngu
    Sáu mươi tuổi chắc gì không càn rỡ
    Dẫu đọc hết một trăm bồ chữ
    Vẫn thua đau một đứa lòn trôn
    Đứng giữa chợ chiều sao nhớ chị khoai môn
    Bỗng thương năm xưa cô láng giềng thuần phác
    Lướt thướt mây trôi
    Dập dờn tóc bạc
    Một mình ta!

    […]

  • Về một người thương binh hỏng mắt

    […]

    Chiều ấy anh vừa đi vừa nghĩ, cây chò chỉ trước nhà anh có muôn vàn chiếc lá, lá lấp lánh reo mỗi độ gặp người. Anh vừa đi vừa nghĩ, trong giấc mơ đêm qua người ấy đến tìm anh, môi cắn chỉ tóc dài buông trách cứ, một luồng sáng trong veo rọi xuống từ trời.
    – Và dưới chân tôi bất thần ánh sáng hắt ngược lên.
    Anh thấy mình vùn vụt về bên cây chò chỉ,
    ngắt một chiếc lá xanh
    Rồi ngủ
    Đêm bắt đầu từ đấy thật dài.

    […]

  • Một tuyên ngôn của người nghệ sĩ

    […]

    Trên trái tim ta
    Trên cát bỏng
    Trên nước trong
    Trên đá
    Trên những gương mặt người héo úa tả tơi
    Trên nỗi cô đơn thăm thẳm tuyệt vời
    Trên tro tàn khổ đau
    Trên thây ma ảo vọng
    Ngày nào đó khi ta còn sống
    Ngọn cỏ bên đường sẽ trổ xanh hơn
    Núi sẽ cao trông ngóng mỏi mòn
    Biển hùng vĩ và nhiệt cuồng bão tố
    Ta sẽ quất hồn ta thành gió
    Xua đám mây hắc ám ven đồi
    Làn khí độc trên ao hồ thối rữa
    Ta sẽ đốt óc não ta thành lửa
    Đặng đun sôi huyết mạch con người
    Mỗi giọt máu lăn như một mặt trời
    Từ rừng hoang nguyên
    Tới chân trời bất tận

    […]

  • Ngậm thẻ qua sông

    Tác giả:

    […]

    em rất nhỏ ngày trông vào gánh gạo
    mẹ thì già vồng cải với nương rau
    bước sau hiên vui mẹ dây trầu
    mùa tốt lá xanh hồn tôi mới ghé
    buổi mới đến cau cao vừa nhú bẹ
    em thẹn thùa tôi tưởng thuở bình yên
    tôi đâu hay em có nỗi hờn riêng
    trông chinh chiến gọi hồn chồng theo gió
    một tháng tròn ngỡ như ngày thuở nhỏ
    em là em mẹ là mẹ xưa
    tôi lêu nghêu lúc đi sớm về trưa
    cơm nửa buổi giữa khuya kêu bụng đói
    nhà thưa quạnh tôi gượng vui chẳng nổi
    mẹ thẫn thờ em heo bóng trong sân

    […]

  • Người con gái Việt Nam trên đại lộ Ayuthaya

    […]

    Bangkok chiều nay mưa lất phất rơi
    Có làm em nhớ Sài Gòn mưa tháng sáu
    Nhớ con hẻm vào nhà em
    Dường như lúc nào cũng tối
    Nhớ mẹ già đôi mắt dõi mù tăm
    Nhớ đám em thơ đang đứng mỏi mòn trông
    Tin của chị từ phương nào biền biệt
    Còn ở đấy cả một trời thương tiếc
    Như ngàn năm mây trắng vẫn còn bay
    Nhìn sông Chao Phraya nước đục chiều nay
    Có làm em nhớ đến sông Nhà Bè
    Nhớ những con lạch nhỏ
    Ðầy những rong rêu rác rưởi
    Cống rãnh gập ghềnh
    Nước vẫn một màu đen nhưng là nước của em
    Sẽ không thể nào đen như thế mãi
    Khi cố bập bẹ vài ba câu tiếng Thái
    Có làm em nhớ thuở lên năm
    Ba bảo em đánh vần hai chữ Việt Nam
    Em cố gắng năm lần bảy lượt
    Nhưng cuối cùng dù sao em nói được
    Mẹ thưởng em bằng những chiếc hôn nồng
    Ba mỉm cười hy vọng chảy mênh mông

    […]

  • Người lính già vừa chết đêm qua

    Người lính già Việt Nam
    Vừa mới chết đêm qua
    Trên đường phố San Jose bụi bặm
    Anh đã đi bao nhiêu nghìn dặm
    Ðến nơi đây chỉ để chết âm thầm
    Không một phát súng chào
    Không cả một người thân
    Không ai nói với anh một lời tiễn biệt.

    Người lính già Việt Nam
    Như con thú hoang lạc loài
    Trên freeway nhộn nhịp
    Một tiếng rên thảng thốt chảy trong mưa
    Một chiếc lá cuốn đi theo cơn gió cuối mùa
    Một tiếng nấc rã rời trong đêm vắng.

    Vợ anh đâu?
    Sao không về đây vuốt mắt
    Con anh đâu?
    Sao không đến vấn khăn tang
    Anh ra đi như anh đến
    Rất vội vàng
    Chẳng còn ai trên đời để khóc.

    […]