Gieo và gặt
Em đừng trách cứ chi anh
Nhiều khi mê đắm một nhành phong lan
Rồi yêu giọt nắng sắp tàn
Rồi thương ngọn gió lang thang cuối chiều
[…]
Em đừng trách cứ chi anh
Nhiều khi mê đắm một nhành phong lan
Rồi yêu giọt nắng sắp tàn
Rồi thương ngọn gió lang thang cuối chiều
[…]
[…]
Bệnh viện có khu dưỡng sinh
Mát xa tu chỉnh dáng hình hẳn hoi
Có bể tắm và sân chơi
Lông vàng nhuộm tím rẽ ngôi thường ngày
Sửa móng chân, nhuộm móng tay
Còn “tự tình” giữa cô này cậu kia
Chó quê đậm món rượu bia
Chó Tây vào viện đi về xe hơi
Vào viện chó – nghĩ thương người
Phận nghèo chẳng dám vào nơi chó nằm
[…]
[…]
Tiếng cửa nhà giam ngòm đen khép mở
Tiếng khò khè hai lá phổi hang xơ
Tiếng đất vùi đổ xuống lấp niềm mơ
Tiếng khai quật cuốc đào lên nỗi nhớ
Tiếng răng lạnh đập vào nhau khổ sở
Tiếng dạ dày đói lả bóp bâng quơ
Tiếng tim buồn thoi thóp đập bơ vơ
Tiếng bất lực trước muôn ngàn sụp lở
[…]
[…]
Tôi dẹp sách vì sách là lá mít
Không ngọt bùi bằng một củ khoai lang
Không nhẹ nhàng như nghĩ ngợi lan man
Không thảng thốt như vừa nghe gió hát
Bậc thánh triết là những tay biếng nhác
Sống khề khà quanh bữa tiệc nhân sinh
Kết bạn bè cùng cây cỏ vô minh
Rất chán ghét những trò chơi thế sự
[…]
[…]
Đã đi rồi anh muốn nhảy muốn bay
Cho khăng khít nhịp chân trời đất
Mộng vừa nghiêng mắt
Quê em ngày đẹp vàng son
Đường xa mờ nhảy múa núi non
Ơi những cô mình bàn tay sữa đọng
Khi gió mùa lên ngực vừa căng mọng
Đa tình đuổi bướm lang thang
Sớm mai nào bên bông lúa trẻ măng
[…]
[…]
Một tờ lịch tạ thế
chuông trời buông nhẹ không
xác thời gian xếp lớp xuôi giòng
[…]
Lẳng lặng mà nghe nó chúc nhau:
Chúc nhau trăm tuổi bạc đầu râu
Phen này ông quyết đi buôn cối
Thiên hạ bao nhiêu đứa giã trầu
Lẳng lặng mà nghe nó chúc giàu:
Trăm, nghìn, vạn mớ để vào đâu?
Phen này ắt hẳn gà ăn bạc
Đồng rụng, đồng rơi, lọ phải cầu.
[…]
Ấm Kỷ này đây, tớ bảo này
Cha con mày phải cái này cay!
Thôi đừng điếu tráp nghênh ngang nữa,
Thằng tiểu Phù Long bá ngọ mày.
Đạo học ngày nay đã chán rồi
Mười người đi học, chín người thôi
Cô hàng bán sách lim dim ngủ
Thầy khóa tư lương nhấp nhổm ngồi
Sĩ khí rụt rè gà phải cáo
Văn chương liều lĩnh đấm ăn xôi
Tôi đâu dám mỉa làng tôi nhỉ?
Thề có ông tiên, thứ chỉ tôi!
Bấy lâu chơi với rặt phường nhơ
Quen mắt ưa nhìn chả biết dơ.
Nào sọt nào quang nào bộ gắp,
Đứa bưng đứa hót, đứa đang chờ
Mình hôi mũi ngạt không kỳ quản
Áo ấm cơm no vẫn nhởn nhơ.
Ngán nỗi hàng phường khi cúng tế
Vẽ ông ôm đít để lên thờ!