Bữa gạo chiều
[…]
Thăm thẳm trời xanh như mắt em
Thơ tôi vàng úa mộng im lìm
Thơ vàng mắt thắm không ra gạo
Gạo hết em ơi vũ trụ chìm!
[…]
Thăm thẳm trời xanh như mắt em
Thơ tôi vàng úa mộng im lìm
Thơ vàng mắt thắm không ra gạo
Gạo hết em ơi vũ trụ chìm!
[…]
Ôi nhớ quá, ôi hoa vàng cúc cũ
Mùa hoa phượng đỏ
Mùa lá sen xanh
Mùa bàng kết trái
Mùa mây xây thành
Mây xây thành khói xây thành
Cờ chưa bí đã tan tành pháo xe
Mà lỡ quay về
Dúi tốt đầu đi
Lê sĩ cho kín
Voi về kéo xe
Coi chừng lộ tướng
Ôi bàn cờ khe khắt của lòng ta
Lên không được nghĩa là thua nhất định
[…]
[…]
Gió lên từ những khu rừng
Mùi hương thơm tự trong lòng của hoa
Bốn phương đâu cũng quê nhà
Như con tàu với những ga dọc đường
Đất qua rồi những đau thương
Có chăng lời hát vẫn còn mà thôi
À ơi… con ngủ… à ơi…
[…]
Mái tóc dài thướt tha
Cài đóa hồng tuệ nhật
Phải em – là sự thật
Từ một ngày rất xa
Mở mắt – ta nhìn ra
Thấy em là nốt nhạc
Trên dây tình ngơ ngác
Em là một điểm âm
[…]
Nghe đám mây màu nâu
Se sẽ cất giọng trầm khổ ải
Một bông hoa lạc vào ngực trái
Mình thành người đa cảm cô đơn
Mình đi trong thương nhớ giận hờn
[…]
[…]
Đã thấy mình như sông xa nguồn
Bạn bè trăm bến vẫn cô đơn
đón bao dòng ngọt, sao nghe mặn
cuộn sóng ngầm như thể đại dương.
Đã thấy mình như kẻ suốt đời
so le hạnh phúc, chệch đường vui
trong tà áo gió ươm hồn nắng
thảng thốt môi xanh ngậm ngải cười.
Biết nghỉ ngơi đâu, biết hỏi đâu
những tôi mê mải, những tôi sầu
– trong cơn di chuyển mòn tim óc
đã thấy mình như tới vực sâu…
[…]
những đau khổ ta mang, họ không còn hiểu được
đọc sách chúng ta, họ phải ngủ gật giữa chừng
con trẻ nhìn ta trong tập ảnh gia đình
cười khúc khích thấy áo quần ngộ nghĩnh
họ chế giễu những gì ta tin tưởng
chúng ta trở thành những đồ vật chẳng ai dùng
như chiếc khuy đánh rơi như chiếc tẩy vẹt mòn
như cái găng cổ xưa như vết nứt trên tường
chìm lấp dưới um tùm cây lá
như lúa gặt chỉ còn cuống rạ
nằm im lìm dưới những đám mây bay
[…]
[…]
Những tấn kịch thánh thần sa nước mắt
Thế gian này cũng chuyện đùa thôi
Còn cho ta một trời mây bay
Một vầng trăng rọi sáng chân mày
Mai chú lại lên đồi hái củi
Ta về rừng gối đá ngủ say.
[…]
Mải mê tính chuyện không đâu
Qua sông đã gẫy nhịp cầu chẳng lo.
Bòn mãi được mấy sợi tơ
Giăng ra bao kẻ đã vơ vào lòng.
Bây giờ còn có ai mong
Mà người mượn gió bẻ con trăng ngà.
[…]
[…]
Ôi những thành phố mà ta đã băng qua
Trong một chuyến đi nào
Nhưng rồi không ghé lại
Ôi những người tình mà ta đã yêu qua
Trên một giao lộ nào
Nhưng rồi không giữ lại
Phải chăng định mệnh đuổi lùa ta
Một con thú thuận tùy
Trên cánh đồng chiều hôm sụp rất vội?
Những thành phố mà ta không ghé lại
Biết đâu chẳng có một con đường
Mà ta bồi hồi đi lại suốt đời ta
Như một người tri mệnh
Chẳng tưởng vọng gì hơn
[…]