Nhớ Nguyễn Du
[…]
Mộng đời nát ngọc chìm châu
Bến mê vẫn rợn mấy màu trầm luân!
Mười lăm năm bấy nhiêu lần
Bấy nhiêu rồi nhỉ hỡi trần gian kia?
Ngược xuôi bao kẻ đi về
Tấm thân bé mọn bên lề tồn vong
Chuyện đời có có không không
Phù vân một áng bụi hồng xa xa
[…]