Nhân bài viết về thơ Nguyễn Duy
[…]
Cái thời dốt nát lên ngôi
Anh em nhà báo vẫn ngồi lên trang
Cái đời đắng dọc cay ngang
Phóng viên thì vẫn cứ đàng hoàng vui
Nợ nhau tiếng khóc câu cười
Nợ dân một cách sống đời công dân
[…]
[…]
Cái thời dốt nát lên ngôi
Anh em nhà báo vẫn ngồi lên trang
Cái đời đắng dọc cay ngang
Phóng viên thì vẫn cứ đàng hoàng vui
Nợ nhau tiếng khóc câu cười
Nợ dân một cách sống đời công dân
[…]
[…]
Chúng tôi:
Thế hệ bốn lăm
Vui chưa bao nhiêu nhiều lúc khóc thầm
Một phần tư thế kỷ
Lừa lọc, gian ngoa, một bầy ác quỷ
Tuổi thanh xuân tàn như một giấc mơ!
Hoảng hốt, điên cuồng, nhẫn nhục, bơ vơ
Nắm tay nhỏ đưa lên trời phản đối
Và tự hỏi: Mình làm gì nên tội?
[…]
Chúng ta làm gì?
Thuyền con trong cơn gió chướng!
[…]
– Con yêu dấu ! hãy tìm hơi ấm mẹ
Những đêm mưa nhà dột gió lò
– Em yêu dấu hãy ru con bằng những
Lời yêu đời mềm ngọt, thơm tho
Đừng để con nghe những lời gian khổ
Khúc hát hai ta đã hát một đời
Em cứ hát, dẫu giọng khàn đứt cổ
Cho con tròn những giấc thảnh thơi
[…]
– Cha con xưa cũng nhầm tuổi ngọ
Đường gian nan đã chạy suốt kiếp người
Bây giờ ngựa đã phi lên núi
Đời buộc thêm cương chỉ một đường đi
Có những buổi chiều đầu non uống rượu
Nhớ mẹ, thương em, ngựa hí tiếng gì?
Tiếc mày không gặp tao ngày trước
Ta cho mày say quất cần câu
Rượu bia bốn chục chai đồ bỏ
Uống từ chạng vạng suốt đêm thâu
Thành phố giới nghiêm ta ngất ngưỡng
Một mình huýt sáo một mình nghe
Theo sau còn có vầng trăng lạnh
Cao tiếng cười buông tiếng chửi thề
[…]
Ý đã cao mà bút đã tinh
Nòi si vạn thuở một dây tình
Cảm thông đến cả trời Nam quốc
Luân lạc riêng gì gái Bắc kinh
Hạt bụi nhớ quên lòng đại khối
Hoa đèn thức ngủ bướm Trang sinh
ấy ai soi tấm gương “tài lụy”
có thấy hồn ai nhập bóng mình?
Ôi Thúy Kiều xưa khóc Đạm Tiên
Hoàng lang giờ lại khóc Tiên Điền
dây thông cảm buộc từ ba kiếp
sổ đoạn trường ghi chẳng một tên
xác mới đây còn thân cũ nhớ
trời xanh đâu chỉ má hồng ghen
bốn trăm năm lẻ tình khôn dứt
lệ trước mồ chưa ráo trước đèn.
[…]
Phút đốt cháy là phút nảy mầm
Con người trao lửa cho nhau
Từ những lồng ngực tròn căng
Sự sống là lửa
Thiêu huỷ và sinh nở
Bình minh là lửa
Mở ngày mới và xé toang ngày cũ.
Cho ta làm ngọn lửa…
Đời bỏ ta nằm dưới thủy cung
mờ đi! ơi ánh nguyệt vô cùng
hồn ta qua xứ ma làm loạn
nên thác trong đường trận hỏa công
trải mấy thu dài trên Tử trấn
ta về nghe thế sự tàn vong
ngoài ta ai đón trăng huyền lặn
mà dẫn đi qua khỏi Cửu trùng?
[…]
[…]
Họ không dám nhìn tôi lâu
Cây cỏ cũng cúi đầu
Đá sỏi cũng mềm lòng
Sao lại có những thằng
Ăn cơm những ba bát
[…]
Các em ơi! Các em đáng yêu
các em thật có lý
Như chim non ướt cánh hót dưới hoàng hôn
[…]
những đứa trẻ
nhặt rác
không đánh mất nụ cười thơ
chúng
nhặt rác kiếm ăn
còn tôi
nhận từ chúng
những câu hỏi không dễ gì giải đáp