Tất cả đều trật lất
Nếu không có quỷ ma
Khó bề thấy được Phật
Đó là sự thật của Trái Đất
Nhưng nghĩ cho cùng tất cả đều trật lất
Nếu không có quỷ ma
Khó bề thấy được Phật
Đó là sự thật của Trái Đất
Nhưng nghĩ cho cùng tất cả đều trật lất
Có một con dế què
Cánh mòn đập rè rè
Không ai nghe
Kiến bu trần trụi cuối hè
Một mình trên Trái Đất màu mè
Nằm chết trong lùm tre
[…]
Nhanh quá thế, mà cũng buồn quá thế
Chớp mắt xong, là đã một đời người!
Day dứt lắm những gì từ tuổi trẻ
Chưa kịp làm, hẹn đó, để rồi thôi!
[…]
[…]
Nay lại ném câu thơ vào gió thổi
Tin, không tin… vẫn còn lại riêng mình
Còn lại tấm lòng mong manh, dễ vỡ
Cát đã qua lò, nay hóa thủy tinh.
[…]
Ừ thì bạn, ừ thì ta,
Một đời lắm bạn, ai là thương yêu?
Ừ thì sớm, ừ thì chiều,
Qua rồi, nghĩ lại… bao nhiêu nỗi buồn!
Gió mưa sùi sụt
Lửa mất
Bếp còn
Âu rỗng chuột rình khua khoắng
Ba vua bếp già lo lắng lườm nhau.
Tội nghiệp nhà thơ
Hợm mình
Lầm lạc
Bởi không biết sống
Nên không biết chết
Nửa thế kỷ
Bị lưu đày
Trong cõi tung hô.
Lênh đênh muôn dặm nước non
Dạt vào ao cạn
vẫn còn lênh đênh
[…]
Tập đi suốt cả một đời
Mà chân chưa chắc là đôi chân mình.
[…]
Pho sách thánh hiền không đổi được miếng ăn
Trang giấy lặng như đồng chiêm trắng
Câu thơ ta bắt ốc mò cua
Củ khoai không vùi trong bếp
Củ khoai vùi trong giấc ta mơ.
Phải ta từng dắt em đi hành khất?
Xòe tay ăn mày núi vòm trời
Ăn mày phù sa hạt gạo
Ăn mày dòng sông biển khơi
Ăn mày con người lòng nhân ái.
[…]