Khoảnh khắc (I)
[…]
những đứa trẻ
nhặt rác
không đánh mất nụ cười thơ
chúng
nhặt rác kiếm ăn
còn tôi
nhận từ chúng
những câu hỏi không dễ gì giải đáp
[…]
những đứa trẻ
nhặt rác
không đánh mất nụ cười thơ
chúng
nhặt rác kiếm ăn
còn tôi
nhận từ chúng
những câu hỏi không dễ gì giải đáp
Thế rồi bùn đánh sang ao
Thế rồi sóng thấp sóng cao một ngày
Thế là tay lại trắng tay
Không ăn phải ớt mà cay âm thầm
Nửa đời gạo chợ nước sông
Nửa đời ngậm ngải tìm không thấy trầm
Không ăn mà lại ngậm tăm
Không đui mà lại nhìn không thấy gì
[…]
Đã bao người hi sinh
Cả vợ, cả con, cả tình yêu
Cả tuổi xanh mình
Mới có bây giờ
Trao lại cho ta
Cuộc đời có những chiều thứ bảy
Đường phố bừng lên Ánh sáng Lời ca
Bước chân người nhộn nhịp
Cuộc đời
Dẫu là ở nơi cầu thang nhỏ hẹp
Cũng có người vừa tiễn người yêu
[…]
Tiểu sành một nắm xương nâu
Gọi là để lại kiếp sau cậy phần.
Sống thì con mẹ con dân
Chết thì chung cả cái không còn gì.
[…]
[…]
Năm mươi tuổi
mới được
cầm trên tay sự thật
Mới được
cười
khóc…
Họ đến đây vội vàng
Nhưng ngồi rất lâu trong quán nhậu.
Đồng đội các anh xưa
Nay đã khác xa rồi.
Đẹp mặt thế gian cũng khói hương bùi ngùi thương tiếc
Nhưng cái tình khác thuở đạn bom rơi!
[…]
Cỏ biếc sông Yên sóng mấy bờ
Dâu Tần mơn mởn dệt xanh tơ
Tuyết sương tỏa lạnh trời quan tái
Ai trách xuân phong quá ỡm ờ?
Ngựa hý quân reo giữa lạnh lùng
Trên yên thảo hịch cuối ngày đông
Hương xuân đâu ngợp mùi đao kiếm
Sắc pháo bay trong sắc máu hồng?
[…]
[…]
Màu thời gian – nẻo nhân gian
trăm năm cũng một
dặm đàng mà thôi!
Rồi ra phiến lá giữa trời.
người tìm chi giữa
cuộc đời ảo hư?
Nửa đường chân bước chơi vơi
Phía mình nắng dõi, phía người sương pha
Đi cùng nhau nửa mùa hoa
Hiểu nhau một nửa để là bạn nhau
[…]
[…]
Người tôi còn nhiều bùn tanh
Mặt tôi nhuốm xanh nhuốm đỏ
Tay tôi vướng nhiều đồ bỏ
Nhiều dây nhợ tự buộc mình
Thôi xin tha cho mọi lỗi lầm
Quên cho những dối lừa khoác lác
Tôi biết tôi đã nhiều lần ác
Và ngu dại còn nhiều lần hơn
[…]