Cuộc đời chi lạ cuộc đời
[…]
Ta về nghe tuổi xế tà
Mộ người thôi cũng nhạt nhòa dấu mây
Ôi hoang lương bóng trăng gầy
Cho cành góa bụa thở đầy hư không
[…]
[…]
Ta về nghe tuổi xế tà
Mộ người thôi cũng nhạt nhòa dấu mây
Ôi hoang lương bóng trăng gầy
Cho cành góa bụa thở đầy hư không
[…]
[…]
Ngủ đi con hỡi, mai khôn lớn
Đời sẽ bình yên không lửa gai
Trong vắt hồn con nguyên khối ngọc
Lượng xuân đời chẳng khép vòng tay
Nhìn con giây phút lòng tan biến
Những chuyện ân thù, những đắng cay
Tiếng bạc đời cha gieo đã lỡ
Chiều tà khôn gỡ nước cờ sai
Trắng tay nhìn lại còn con đó
Hy vọng đời cha mẹ kiếp này
Tăm tối căm phần cha đã chịu
Cánh hồng con hẳn sẽ xa bay!
Ngủ đi con, ngủ đi yên giấc
Cha ru con bằng hơi rượu say
Cha ru con bằng lời thống khổ
Trong nhục nhằn mê sảng đêm nay.
[…]
[…]
Đem hy vọng bao la
Chất mãi bao năm lòng chật chội
Tóc bỗng thay màu, tiếng nói lạ tai
Lẽ sống giản đơn trói chặt hình hài
Những giây phút cho hồn mơ cũng hiếm
Dần tan vỡ dăm lâu đài đáy biển
Mãi mờ xa hải đảo bóng dừa xanh
Ta cũng buồn, nhưng nhìn bạn chung quanh
Nên muốn khóc nhưng rồi không dám khóc
[…]
Giả dụ có một quê hương
Giả dụ có một thiên đường
Thì trên thiên đường có mặt thượng đế
Và trên quê hương có mặt tình thương.
Giả dụ đời có mùa xuân
Giả dụ mùa xuân chỉ nở một lần
Còn rất mới nguyên lòng chưa trang điểm
Một lần nhìn nhau cũng đủ quen thân.
Nếu giả dụ rằng anh sinh ra đời
Khô đọng im lìm chỉ một mình thôi
Và em sẽ không bao giờ có mặt
Thì anh vẫn là đất sét hà hơi.
[…]
[…]
Mẹ Đinh chết, gói lạt tre chiếu rách
Xé giát giường làm bó đuốc, đưa đêm
Trước lúc xuôi tay bà chỉ ước ao thèm
Một bát canh cần cá quả
Tiền chẳng một chinh, Đinh đã hết đường xoay xỏa
Nhà lý Cời cá béo sống đầy chum
Đinh đánh liều lấy trộm một con
Về nấu bát canh cho mẹ
Trời xiêu bóng xế…
Đinh múc canh bưng đến cạnh giường
Nhưng mẹ Đinh tay đã bắt chuồn chuồn
Không ăn được nữa
Đinh trợn mắt, rụng rời nghẹn thở
Bát canh rơi vỡ tan tành…
[…]
[…]
Nơi đây son phấn,
Nơi đây kim tiền,
Nơi đây trụy lạc,
Nơi đây nghèo hèn
Đêm về những giấc mơ điên
Đêm về ngùn ngụt túi phiền lầm than
Đêm về vàng bệch đèn tàn
Đêm về điên loạn cung đàn xót xa
[…]
[…]
Chín hẹn đã sai mười: bạn quý
Nghìn voi không được một: người yêu
Bá Nha thuở trước còn Chung Tử
Kim Trọng đời nay hết Thúy Kiều
[…]
lão già cưỡi con ngựa già
trắng phau lừng lững bay qua ngọn đồi
ngọn đồi, người, ngựa cùng trôi
chao ơi ta thấy cuộc đời quá mau
[…]
Thì cứ khóc như lần đầu tập khóc
Cười để quên hết mọi lỗi lầm
Những con đường rốt cuộc vào trật tự
Mỗi ngày thường còn lại một lời câm.
Người lính già Việt Nam
Vừa mới chết đêm qua
Trên đường phố San Jose bụi bặm
Anh đã đi bao nhiêu nghìn dặm
Ðến nơi đây chỉ để chết âm thầm
Không một phát súng chào
Không cả một người thân
Không ai nói với anh một lời tiễn biệt.
Người lính già Việt Nam
Như con thú hoang lạc loài
Trên freeway nhộn nhịp
Một tiếng rên thảng thốt chảy trong mưa
Một chiếc lá cuốn đi theo cơn gió cuối mùa
Một tiếng nấc rã rời trong đêm vắng.
Vợ anh đâu?
Sao không về đây vuốt mắt
Con anh đâu?
Sao không đến vấn khăn tang
Anh ra đi như anh đến
Rất vội vàng
Chẳng còn ai trên đời để khóc.
[…]