Đà Lạt một lần trăng
[…]
Em nhóm bếp bằng củi ngo chẻ nhỏ
Ngọn lửa lấp đi khoảng vắng giữa hai người
Tôi lơ đãng nhìn em nhìn lơ đãng
Siêu nước pha trà vừa ấp úng sôi
[…]
[…]
Em nhóm bếp bằng củi ngo chẻ nhỏ
Ngọn lửa lấp đi khoảng vắng giữa hai người
Tôi lơ đãng nhìn em nhìn lơ đãng
Siêu nước pha trà vừa ấp úng sôi
[…]
[…]
Anh biết và anh đợi hằng đêm
Như tường vi đợi gió qua thềm
Như trăng rằm đợi mùa sương khói
Anh đợi mười năm tiếng guốc em…
[…]
Chiều hôm nay em có nghĩ thế nào
Đời dại khờ như một giấc chiêm bao
– Ừ thế sao? Em hãy rủ ta vào
Ở đây lạnh núi mưa rừng
Ta nghe đời lụn trên từng tấc da
Nhìn đâu cũng thấy quê nhà
Sao trong gang tấc vẫn xa nghìn trùng.
Ở đây ngày tháng như bưng
Giam ta chết ngột trong từng ủ ê
Chim thiêng có nhớ đường về
Vất vơ nẻo nọ ê chề lối kia.
[…]
[…]
Hơn mười năm dòng thác vẫn bạc phơ
Chồi thông biếc cắm vào lòng đất cũ.
Ta chia tay đủ bao mùa bão tố
Lòng hanh hao vạt nắng xuống bên hồ.
Tháng mười hai đâu hẹn để em chờ
Ngôi nhà trắng đứng bên triền dốc mỏi
Mimosa nở hay lời ai nói
Cả một trời im vắng dưới sương bay.
Ai xui mùa đông biếc trở về đây
Cốc cà phê lạnh mùi hương xa biệt
Nhớ vạt tóc ngàn trùng – ôi tưởng tiếc
Vọng đáy hồ lồng lộng áo vàng xưa.
[…]
[…]
Hỡi học trò, tôi nhớ các em! Ngày xưa tôi hứng lá bên thềm, có em cười mỉm: “Thầy, Thi Sĩ”. Em, thế nào khi em lớn lên?
Em thế nào, em đã thấy thôi. Tang thương không nỡ trách ông Trời! Tôi mơ Đà Lạt từng đêm mộng, tự hỏi sao tôi lạc xứ người…
Em, các em còn đứng đó không? Trường xưa mái ngói nắng mai hồng, áo dài em trắng bay trong gió, Thầy bạc đầu xanh biếc nhớ nhung…
[…]
Không có anh trên bậc hồ Than Thở
Ngón tay em gỡ sợi tóc lẻ loi
Hoa tường vi đã một lần em hái
Nụ cười buồn sau tấm gương soi.
[…]