Im lặng đêm Hà Nội
Chỉ còn mùi hoa sữa nồng nàn
Trong căn phòng nhỏ bé
Đêm cuối thu trăng nhạt
Sương mù
[…]
Chỉ còn mùi hoa sữa nồng nàn
Trong căn phòng nhỏ bé
Đêm cuối thu trăng nhạt
Sương mù
[…]
[…]
Cổ Ngư
Cổ Ngư
Cổ Ngư
tiếng nấc những bàn chân còn thảng nhớ con đường
đi mải miết phía ngày không định
khóc trên vai tôi
xào xạc lá bàng rơi.
[…]
Sao em nhớ buổi chiều đứng chờ anh
dưới vòm cây lớn
tim thắt lại
trước mỗi chuyến xe
trước mỗi bóng người.
Sao em nhớ căn phòng đầy tranh
đầy áo quần
đầy sách
tưởng như không còn chỗ cho con người
mà may sao
vẫn còn chỗ cho chúng ta
cho hạnh phúc
cho đớn đau.
Sao em nhớ buổi trưa làng gốm Bát Tràng
ngôi làng bên sông Hồng
ngôi nhà có mái ngói nâu
có rặng xoan
có những đường lát gạch
ngôi làng còn giữ kín niềm bí ẩn
của phút giây chiếc bình đất nâu chợt sáng xanh màu ngọc.
Sao em nhớ những đêm Hồ Gươm
hơi thu len trong cỏ cây, trong sóng nước
len trong ánh đèn mờ sương tháp rùa
len trong làn tóc, trong tiếng cười, trong tấm áo những người thiếu nữ
len trong nỗi ngậm ngùi hai ta.
[…]
Cách một bờ xa mơ hồ không thể tới
trách một bờ hoa đỏng đảnh trong mưa
lẩn thẩn vớt sóng sông Thương
thả xuống sông Cầu
nhặt đầy vơi
thả vào trang sách
chợt một ngày
bất chợt nhận ra đông
tóc em sương gió
se lòng
[…]
[…]
Mai ngày tôi bỏ quê tôi
Bỏ trăng, bỏ giá, chao ơi! bỏ chùa
Đem thân đi với giang hồ
Sân ga phẳng lặng, bến đò lênh đênh
Quê hương chẳng nhớ cũng đành
Cũng xin dâng cả chân tình cho ai…
[…]
[…]
sáu mươi ngày quyết liệt
từng thềm gạch từng tấc đất
tiếng xung phong tiếng thét rung trời
địch từ Đồn Thuỷ kéo lên
từ Cửa Bắc xông ra
pháo đào Láng quân ta bắn xuống
Cầu Gỗ Hàng Đường Cửa Nam Hàng Bột
Ô Cầu Dền, nhà thương Vọng, Hàng dầu Sen
giặc máy bay xe tăng
ta súng trường chai cháy
giặc chiếm nhà ngoài, ta xông ra chiếm lại
giặc lên gác hai ta gỡ mái nhào vào
Định ở Bắc Bộ phủ
Thực ở Giảng Võ
và bao người đã ngã không tên
bác hàng rong chợ Đồng Xuân
vung đòn gánh đuổi thù quanh phản thịt
anh bán vé chết trong toa xe điện
bác đưa thư già tóc bạc
trên thềm nhà bưu điện hy sinh
túi thư chưa kịp gửi khoác bên mình
tiểu đội nữ cứu thương
ngã xuống miệng còn ca hát
những cô gái Ngọc Hà Lãng Bạc
những mẹ già Lai Xá Thụy Khuê…
[…]
Sao Hồ Gươm biết tôi chia xa?
Mà run cho mọi bóng cây nhòa
Mà im im hết nghìn tăm cá
Mà thở chiều lên khắp cỏ hoa
[…]
Trên những chuyến xe bò
Đi về đường Trèm Vẽ
Việt Bắc âm u
Đường dài Thanh Nghệ
Người Thủ đô tản cư
Đoàn xe đi
Chở nặng tâm tư
Một góc nhà
Một hè phố
Mắt em biếc
Một chiều xưa
Quan Thánh
Cổ Ngư
Bạch Mai
Bóng liễu Tháp Rùa
Một thằng bạn
Một thằng con
ở lại
[…]
Hà Nội nhỏ như bàn tay con gái
Nhỏ như tay em trong tay anh
[…]
Hà Nội nhỏ, xe cuốc thì nhanh
Vòng vèo một chút hết veo các phố
Thì em ạ, cứ rẽ vào nỗi nhớ
Sự rộng dài của anh lúc không em.
[…]
[…]
Phố Hà Nội buồn như trái tim một kẻ đi lạc, lúc dài lúc ngắn như trí nhớ của một thằng say…
Phố Hà Nội quẩn quanh đến mức chẳng đủ ngã rẽ cho tôi quên được dù chỉ là một người con gái. Dù dọc ngang ba mươi sáu con đường cũng chỉ đủ cho hai người bạn tỉnh rượu ngay ở sớm mai. Không có ai, Hà Nội không có ai…
Không có ai vì Hà Nội có quá nhiều những ai – xa – lạ. Họ nói cười rồi đi vội vã, thây kệ phố nằm rêu bụi tháng năm ròng.
[…]