Cảm xúc mùa thu
[…]
mùa thu còn trở lại
năm tháng đời người thì mãi mãi ra đi…
[…]
mùa thu còn trở lại
năm tháng đời người thì mãi mãi ra đi…
[…]
Nỗi cách xa dạy em biết làm thơ
Không phải về cơn mưa và hoàng hôn màu tím
Giặc Mỹ ném bom Khâm Thiên, nơi ta từng đến
Những thân bàng trơ trụi cánh tay than
Dãy nhà cao thành đống tro tàn
Em thơ chết mắt tròn không nhắm được
Nỗi đau này không chảy thành nước mắt
Thành phố bừng sôi trong cuộc tiễn đưa
Những chàng trai xếp sách vở học trò
Náo nức niềm vui ra trận
[…]
Tôi sẽ về Gia Định chiều nay
Chiếc buýt cuối cùng qua sông cầu mới
Những ngọn đèn vàng ngậm cười ven bãi.
Tôi sẽ ngồi quán cà phê đầu đường đất đỏ
Kêu một ly đen nhỏ
Đợi chuyến xe bò chở rác về khuya.
Bây giờ tháng bảy trời đương mưa
Em lấy chồng tháng ba năm ngoái
Tôi thiếu em những ngày xưa ngu dại
Em nợ tôi dăm ba lời tạ từ.
[…]
[…]
Gối mềm kê vai tìm êm tóc xõa
Mặt úp lòng tay gợi thơm môi ngon
Dĩ vãng đem làm thuốc độc tâm hồn
Em sáng chói giữa tình yêu thần thánh
Có hai người dìu nhau chừng sợ lạnh
Tiếng guốc ròn như gõ vỡ hồn anh
Áo học trò em vẹn sắc nguyên trinh
Tập thư yêu đã ngả màu cỏ úa
[…]
[…]
Hai mươi năm trôi…
Tiếng chuông rụng thành rêu trong kẽ ngói.
Những bóng người bước vội
Đâu kịp nhìn hoa bay…
Rồi ai sẽ ôn câu chuyện hôm nay?
Thành phố cấm rồi, gánh hàng rong đã vắng
Lối quen xao xác trắng
Vụn tiếng rao còn thắc thỏm giữa tâm hoa.
Những khoảng rỗng trong đời khi bất chợt nhận ra
Nghe vô thanh nhói lòng len lỏi
Vừa nhủ: lãng quên đâu hẳn là tội lỗi!
Bỗng gặp mảnh hồn hoa cũ rây mưa.
[…]
[…]
Giá nói yêu em từ dạo ấy
Giờ chẳng lang thang nhặt tiếng đàn
Thảng thốt mùa thu rôm rốp vỡ
Ta ngồi ngóng đợi trống trường tan.
[…]
Mai mốt em ơi em có nhớ
Cuộc đời còn nhắc đến tên tôi
Và em bình thản cười vơ vẩn
Người ấy, chờ chi cưới vợ rồi
Mai mốt, thôi em về xứ Bắc
Nói gì em đã của phương xa
Cầu cho đôi mắt em trong mãi
Và vẫn xanh màu như thuở xưa
Tôi vẫn chẳng buồn vì cách biệt
Dù rằng còn gọi: cố nhân ơi
Tôi không lưu luyến mùi son phấn
Thôi nhé ! Em đi, hết, hết rồi!
[…]
Bây giờ ta chẳng còn duyên
Em không còn trẻ, trời nghiêng sang chiều
Nắng khô, cái gió cũng nghèo
Hai ta, hai trái tim yêu lỡ mùa
Bây giờ ngồi ngắm cơn mưa
Lòng ta còn lạnh bốn mùa không em
Ngày không dưng chiều nắng quái lại về
Mang chút gió nồng nàn mùi hương cũ
Em đâu biết bầy chim xưa làm tổ
Trên ngọn sầu đông xanh biếc bao mùa
Mấy mươi năm người vẫn xa người
Như bóng mây bay cuối trời thương nhớ
Mộng đã tan. Trời ơi! Anh cứ ngỡ
Mắt thiên thu khép kín tự bao giờ
Em có buồn mai anh chết trong thơ
Hồn say khướt rượu đời chưa uống cạn
Em có khóc mai anh không còn sống
Cũng đừng quên chạm cốc lúc chia ly
[…]
Sài Gòn mùa thu sao chưa vàng lá
Để mây bay giăng tím áo người xưa
Ở nơi đây thu chẳng đến bao giờ
Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa nắng
Em đừng trách Sài Gòn thường thiếu vắng
Hương cà phê quán nhỏ lúc mùa sang
Góc phố chiều hoa cúc nở dịu dàng
Thu giận hờn ai mà thu đi biền biệt
[…]