Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Xóm đê

    […]

    Chiều nay xóm đê
    Tiễn bọn con trai lên đường nhập ngũ
    Ông già mù tẩm quất
    Cầm tay từng người nhắc lại những tên xưa
    Chúng tôi lắng nghe tên mẹ tên cha
    Thấm thía nửa phần buồn của xóm
    Nước mắt ông già mù nhỏ xuống
    Đã tràn sang mi mắt chúng tôi
    Không phải vì chuyện cũ ngậm ngùi
    Chúng tôi khóc nửa phần vui đang sống

    […]

  • Việt Bắc

    Tác giả:

    […]

    Ta về, mình có nhớ ta
    Ta về ta nhớ những hoa cùng người
    Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
    Ðèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng.
    Ngày xuân mơ nở trắng rừng
    Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang
    Ve kêu rừng phách đổ vàng
    Nhớ cô em gái hái măng một mình
    Rừng thu trăng rọi hòa bình
    Nhớ ai tiếng hát ân tình thủy chung.

    […]

  • Trường ca cây cà

    Tác giả:

    […]

    Cà Nghệ
    thịt giòn
    ruột đặc
    Người Nghệ
    tiện tằn , chân chất
    Muối một vại cà
    Ăn một năm
    Sử kháng chiến ngàn trang
    Người Nghệ ưa vắn tắt:
    – Đánh Pháp hết chín vại cà
    Đánh Mỹ hơn hai chục vại
    bù đi bù lại
    Đánh bại hai đế quốc to
    hết ba chục vại cà

    Tổ quốc ta đủ cà, đủ muối
    Đủ đất nung cả ngàn chiếc vại!

  • Nước vối quê hương

    […]

    Đất nước mình còn đạn thù cày xới
    Giục giã chúng con nhanh bước trong mưa
    Mẹ hãy nói giùm con cô gái tuổi thơ:
    – Ta sẽ thắng như Sơn Tinh thuở trước
    Con sẽ về với bao nhiêu hẹn ước
    Bên ấm vối nồng kể lại mẹ những chiến công
    Thoang thoảng đầu nhà nụ vối đưa hương

  • Dọn về làng

    […]

    Làm sao bây giờ: ta phải chống!
    Giặc đã bắt cha con đi, nó đánh,
    Cha chửi Việt gian, cha đánh lại Tây
    Súng nổ ngay đì đùng một loạt
    Cha ngã xuống nằm lăn trên mặt đất
    Cha ơi: cha không biết nói rồi…
    Chúng con còn thơ, ai nuôi ai dạy?
    Không ai chống gậy khi bà cụ qua đời!
    Mẹ ngồi khóc, con cúi đầu cũng khóc
    Sợ Tây nghe, mẹ dỗ “nín” con im.
    Lán anh em rải rác không biết nơi tìm
    Không ván, không người đưa cha đi cất
    Mẹ tháo khăn phủ mặt cho chồng
    Con cởi áo liệm thân cho bố!
    Mẹ con đưa cha đi nằm một chỗ
    Máu đầy tay, trên mặt nước tràn…
    Mày sẽ chết! Thằng giặc Pháp hung tàn
    Băm xương thịt mày, tao mới hả!

    […]

  • Sư đoàn

    […]

    Đất giải phóng thênh thang
    Sẽ cho ta dàn đội ngũ – sư đoàn
    Phía trước gọi ta
    Những Điện Biên vòng đai thép tung ra làm chiến dịch
    Đòn gánh hậu phương vượt đèo đi phản kích
    Hành quân
    Hành quân
    Trùng điệp những sư đoàn
    Đi lên phía Bắc
    Tràn về hướng Nam
    Những vị tướng lại cầm quân đi đánh giặc
    Trải bản đồ
    Còn nguyên
    Vạch chỉ đỏ thắt quanh hầu giặc Pháp

    […]

  • Sông Hồng – hồi ức của một nghĩa binh già

    Tác giả:

    […]

    tôi lang thang khắp đồng bãi sông Hồng
    ngày vùi gươm dưới cát
    đêm trăng lạnh sương lạnh
    tôi mài trên đá tảng lưỡi gươm xanh
    đợi dịp vào thành
    lấy lại nhà lại nước
    nhìn đoàn tàu giặc
    như rắn đen đi hút máu dân mình
    ngực tôi ngàn vết thương
    mặt tôi ngàn vết nhục
    tôi là người lính già tóc bạc
    tôi là tám mươi năm uất ức
    tôi là con của sông Hồng sôi sục
    đêm đêm trên cát
    mài gươm.

  • Sông Hồng – năm mẹ sinh em

    Tác giả:

    […]

    mẹ sinh em
    ngực gầy thở dốc
    áo rách đẫm máu
    phản lạnh nhà xiêu không hớp cháo
    những bàn tay đói
    đỡ em ra đời
    ngoài kia những người sống sót
    những người bị cướp đoạt bị chà đạp tần cùng những người bị đuổi bắt
    đứng lên giành hạt gạo để sống
    giành đất nâu và khí trời
    ngoài kia sông Hồng rên xiết gào kêu
    quằn quại ánh sao xanh biếc
    gió thổi bãi hoang xao xác
    mẹ cắn môi sùi bọt đau rên
    tiếng khóc em trong tiếng trống thình thình
    vú mẹ cằn khô không giọt sữa

    em sinh ra từ cơn đói xé lòng
    suốt đời em mang
    nỗi đói và nỗi khát
    ánh lửa đầu tiên em thấy
    là ánh đuốc những người nổi dậy
    em sinh ra khi ngày hửng đêm tàn
    lúc con chim đạp gẫy cửa lồng
    nếu suốt đời em khát vọng trời xanh
    nếu suốt đời em đòi hỏi trời xanh
    sao anh lại ngạc nhiên và trách móc?

    […]