Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Lá thu

    Tác giả:

    […]

    Em đi tìm thế giới của riêng em
    Tình yêu và nỗi khổ của riêng em
    Niềm tin lớn giữa cuộc đời vô lí
    Nghĩ về em bao buổi chiều lặng lẽ
    Tìm trong em bao khát vọng không ngờ
    Môi tôi run những lời nói dại khờ
    Em ẩn hiện sao còn xa lạ thế
    Tôi ảo tưởng quá nhiều ư? có lẽ
    Em cần gì gió lốc của đời tôi

    […]

  • Mây đầu ô

    Tác giả:

    Mây ở đầu ô mây lang thang
    Ôi! Chật làm sao
    Góc phố phường
    Mây ở đầu ô
    Hẹn những chân trời xa lạ
    Qua một ngọn cột đèn
    Chiều tối lại bừng con mắt đỏ
    Cành bàng mái cũ khẳng khiu
    Vườn đẹp khi mùa rụng lá
    Cành bàng lại mở tàn xanh
    Mùa hạ về theo chim sẻ
    Nhưng ta có gì
    Tự thấy những ngày không tẻ?

    […]

  • Phúc âm nàng

    Tác giả:

    […]

    kẻ phán xét trong nàng
    bảo chiều nay bão lớn
    và ngày mai hãy thả chim câu
    (những con bồ câu của thánh Nô – Ê trong sáng thế ký)
    để cho chúng bay đi
    đem tin về
    trời sẽ trong xanh vào những ngày kế tiếp
    tôi theo nàng rời tàu
    bước lên bờ đất thịt
    hãy tin, hãy tin
    cuối cùng rồi chúng ta cũng có những bình minh êm ả
    những ngày vàng sau quá đỗi đau thương

    […]

  • Xa cách

    Tác giả:

    Có một bận em ngồi xa anh quá
    Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn,
    Em xích gần hơn một chút anh hờn,
    Em ngoan ngoãn xích gần hơn chút nữa.

    Anh sắp giận, em mỉm cười, vội vã
    Đến kề anh, và mơn trớn: “Em đây”
    Anh vui liền, nhưng bỗng lại buồn ngay.
    Vì anh nghĩ, thế vẫn còn xa lắm.

    […]

    Dầu tin tưởng: Chung một đời, một mộng,
    Em là em; anh vẫn cứ là anh.
    Có thể nào qua Vạn Lí trường thành
    Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật.

    […]

  • Tiếng hát con tàu

    Tác giả:

    […]

    Con gặp lại nhân dân như nai về suối cũ
    Cỏ đón giêng hai, chim én gặp mùa,
    Như đứa trẻ thơ đói lòng gặp sữa
    Chiếc nôi ngừng bỗng gặp cánh tay đưa.

    Con nhớ anh con, người anh du kích
    Chiếc áo nâu anh mặc đêm công đồn
    Chiếc áo nâu suốt một đời vá rách
    Đêm cuối cùng anh cởi lại cho con.

    Con nhớ em con, thằng em liên lạc
    Rừng thưa em băng, rừng rậm em chờ
    Sáng bản Na, chiều em qua bản Bắc
    Mười năm tròn! Chưa mất một phong thư.

    Con nhớ mế! Lửa hồng soi tóc bạc
    Năm con đau, mế thức một mùa dài.
    Con với mế không phải hòn máu cắt
    Nhưng trọn đời con nhớ mế ơn nuôi.

    Nhớ bản sương giăng, nhớ đèo mây phủ
    Nơi nào qua, lòng lại chẳng yêu thương?
    Khi ta ở, chi là nơi đất ở
    Khi ta đi, đất đã hoá tâm hồn!

    Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét
    Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng,
    Như xuân đến chim rừng lông trở biếc
    Tình yêu làm đất lạ hoá quê hương.

    […]

  • Những cánh buồm

    […]

    Cha dắt con đi dưới ánh mai hồng
    Nghe con bước, lòng vui phơi phới.
    Con bỗng lắc tay cha khẽ hỏi:
    “Cha ơi, sao xa kia chỉ thấy nước thấy trời,
    Không thấy nhà, không thấy cây, không thấy người ở đó?”
    Cha mỉm cười xoa đầu con nhỏ:
    “Theo cánh buồm đi mãi đến nơi xa,
    Sẽ có cây, có cửa, có nhà
    Vẫn là đất nước của ta
    Những nơi đó cha chưa hề đi đến.”

    […]