Kí ức bất chợt
[…]
Mẹ cơm cà, áo vá, nước mưa trong
Nhờ hàng xóm bát cơm ngày giáp hạt
Tôi ăn suối ngủ rừng theo binh trạm
Em như mơ như thực ở ngang trời
[…]
[…]
Mẹ cơm cà, áo vá, nước mưa trong
Nhờ hàng xóm bát cơm ngày giáp hạt
Tôi ăn suối ngủ rừng theo binh trạm
Em như mơ như thực ở ngang trời
[…]
Sài Gòn mùa thu sao chưa vàng lá
Để mây bay giăng tím áo người xưa
Ở nơi đây thu chẳng đến bao giờ
Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa nắng
Em đừng trách Sài Gòn thường thiếu vắng
Hương cà phê quán nhỏ lúc mùa sang
Góc phố chiều hoa cúc nở dịu dàng
Thu giận hờn ai mà thu đi biền biệt
[…]
Vẫn biết chừ yêu nhau
Mai rồi không yêu nữa
Tình hôm nay đang nồng
Mai đã tàn hương lửa
Những bàn tay rời nhau
Mắt thôi nhìn một hướng
Bản tình ca buổi đầu
Nay chỉ còn dư hưởng
Tình yêu như nắng chiều
Thoáng hiện rồi thoáng tắt
Đời vẫn qua hững hờ
Người gặp người cúi mặt
Em đã hết yêu anh
Không còn chờ bên cửa
Không nhìn mưa một mình
Tim mềm thôi nức nở
[…]
Bao giờ nhỉ tôi về thăm xứ Quảng
Mười năm dài mộ mẹ chẳng ai trông
Cỏ có cao hơn nỗi nhớ trong lòng
Ðất có lạnh hơn mùa đông Bắc Mỹ
Hải Vân đứng ngậm ngùi bao thế kỷ
Chảy về đâu lai láng nước Thu Bồn
Thuở học trò tôi hay đứng ven sông
Nghe nước vỗ dưới chân cầu Vĩnh Ðiện
Còn chăng nhỉ những con đường kỷ niệm
Những bạn bè dăm đứa lạc nơi đâu
Tóc chưa xanh mà đã vội hoen màu
Thời ly loạn tìm nhau trong ký ức
[…]
Phố Bà Triệu, Hà Nội
số nhà Một Trăm Bảy Chín
mỗi sáng nắng lên
mỗi lần vụt xe qua nhoi nhói xưa
bóng bà ngoại bên hàng rào hoa móng rồng
uớp hương trưa hè
tóc trần
mắt uớt
ru thầm
cái nắng lên ba
từ vòm sấu trước sân rơi xuống lòng bà
nóng ấm.
[…]
[…]
Lá ngập đường Lý Thường Kiệt, Quang Trung
quán bia Cổ Tân ngập cơn lũ lá vàng
tôi đứng (lạ lùng chưa chả có ai chen lấn xếp hàng)
chiếc mũ sắt chìa ra tôi hứng
năm vại bia tươi
không cần ly cốc
và cứ thế dưới trời sao tôi nốc
nước mắt chảy lưng tròng.
Xung quanh tôi thầy bạn đâu còn
kẻ ở chiến trường người đi sơ tán
đâu rồi những cụ Nguyễn Tuân, Nguyên Hồng, Quang Sáng
Ngô Thảo, Nguyễn Duy, Thuỵ Kha, Đoàn Giỏi
tôi người lính trị vì một cõi
bia hơi và vô số lá vàng.
[…]
[…]
Nghe rạo rực tiếng voi đi thác đổ
Tiếng bồn chồn con hoẵng ngại mưa sa
Tiếng rừng rậm con công buồn chẳng múa
Tiếng đầm lầy con cuốc gọi u oa
Nghe đá nhọn gập ghềnh đường Long-Chẹng
Quân giặc về làm cỏ cánh đồng Chum
Hàng thông cụt như chân người chết chém
Tàn lửa rơi sôi đỏ nước sông Ngừm
Con chồn bay thiêu mình trong thung lũng
Cánh chim xanh cháy rụi lúc lên trời
Lửa vẫn cháy ầm ầm như biển động
Biết bao lần xương Việt, máu Lào ơi!
Ta đã khổ đến tận cùng nỗi khổ
Ta đã đau đến cùng tận niềm đau
Tưởng hết cả ta chẳng còn gì nữa
Chỉ còn lòng chung thuỷ để thương nhau
Bản Lào ơi! Có nhớ mùa mưa ấy
Một người con sốt rét vịn cây về
Em đứng lặng mẹ nghẹn ngào mừng tủi
Bữa cơm rừng muối ớt với măng le
[…]
[…]
Tôi và kí ức rưng thơm
Chan sông vào cả chén cơm xứ người!
Anh làm sao tắt ngọn gió ký ức
vẫn thổi không sao nguôi được
những dặm đường đã qua trong chiến tranh
hoa lau trắng
buổi chiều cao chất ngất
nấm mộ vô danh
đồng đội anh nằm lại bên đường
chỉ có đá xếp vùi thay cho đất
chỉ ngọn lửa cháy thay cho nước mắt
và lời thề vang âm thầm
[…]
[…]
Tháng Mười dâng hạt
Rón rén heo may
Sương muối gặt hoàng hôn tóc mẹ
Những giấc người bạc trắng giấc mơ
[…]