Nhân gian
Về đâu trăng có lại nguồn
Lối dương trần lạnh phượng buồn viễn khơi
Vàng tuôn tiếng gió về trời
Thổi xiêu tàn mộng tuyệt vời bên song.
Về đâu trăng có lại nguồn
Lối dương trần lạnh phượng buồn viễn khơi
Vàng tuôn tiếng gió về trời
Thổi xiêu tàn mộng tuyệt vời bên song.
Ngày sau Thượng Đế hỏi anh
Ở trần gian có thấy đành lòng không
Thưa rằng: rất có và không
Vì chưng nửa cuộc Nường Mông vội gì
Hỏi: rằng giờ có muốn đi
Về Thiên Đường ngó mấy Dì Tiên Nga ?
Thưa rằng: thà ở với ma
Miễn là được thấy lại Tòa Mông Rô.
Ôi một người con gái
Là đúng một bầu trời
Là sinh con đẻ cái
Đẹp bằng hột mưa rơi
Ôi một người con gái
Dù là gái đốt than
Cũng đẹp như suối ngàn
Chảy từ trên núi xuống
Xin loài người hãy uống
Nước từ hở hang khe
Trong bóng tối đêm khuya
(Hoặc trong ánh sáng ban ngày cũng được).
Tuy nhiên con mắt từ bi
Của nàng rất mực vẹn nghì là tu
Tu là Thu vậy ấy Tu
Của Thu Trang vậy ấy Tu Thu Hà
“Thu Hà” thu huệ thu nga
Thu ngà ngọc giậy thu lòa xòa gieo
Thu mê sảng tóc bay vèo
Điên vài lúc thử cuồng theo đôi lần.
Đi tu vĩnh viễn giữa đời
Rủ rê dâu biển dưới trời cũng tu
Duy nàng tiên nữ họ Thu
Tên Tràng Giang Phượng tóc nâu bi hùng
Riêng nàng mộng mỵ nấu nung
Nàng tu hay chẳng cũng không hề gì.
Mai sau sẽ ở chùa chiền
Giấc đau đớn mộng lụy phiền Như Lai
Chép câu đầu bãi bến dài
Lộn đầu ra cuối những ngày thu vang
Chép câu tội lỗi u hàn
Chép đầu lộn cuối lãnh hàn trang đi.
Sinh bình đầy đủ trăm năm
Lúc đi duỗi dọc lúc nằm duỗi ngang
Bình sinh đầy đủ một ngàn
Biển dâu lớp ngập lớp tràn ngập theo
Đi tu sớm hút chiều heo
Biển dâu càng giậy ngược trèo ngổn ngang.
Quà ngon như khế ngọt chanh
Đắng như đường mía ngọt thành ra chua
Mai sau em sẽ ở chùa
Tu hành rất mực của chua càng thèm.
[…]
Bây giờ riêng hỏi em thôi
Bây giờ nằm xuống cõi đời chon von
Lá cây lá cỏ lá cồn
Lá cây là lá cỏ cồn là mưa
Mưa mây mưa gió mưa mùa
Lùa năm tháng xuống anh đùa với em
Bây giờ em mở mắt xem
Bây giờ thiên hạ là quên em rồi.
[…]
Giữa hư vô nếu em còn
Nhớ ta em gửi cái hồn cho ta
Úp môi ôm mặt khóc òa
Cồn lê lên miệng là ba bốn lần.