Mẹ ơi, mùa xuân
Những ngày mưa con rất buồn mẹ ạ
Mơ xa xôi bóng dáng một mái nhà
Thềm rêu cũ cỏ vườn lên xanh biếc
Mắt mẹ yên lành như tiếng mùa thu
[…]
Những ngày mưa con rất buồn mẹ ạ
Mơ xa xôi bóng dáng một mái nhà
Thềm rêu cũ cỏ vườn lên xanh biếc
Mắt mẹ yên lành như tiếng mùa thu
[…]
Con chảy mình vào năm tháng lặng trôi
Mặc cây sấu già bao lần trút lá
Mặc đồng làng mấy lần trút cuống rạ
Lúa cắt đi rồi mặc gốc đứng lẻ loi
Mẹ nuôi con khôn lớn nên người
Như lúa chín con lại rời xa mẹ
Mẹ như gốc rạ kia lặng lẽ
Gom hết thời xuân sắc sống cho con
[…]
[…]
Tôi giành lấy ngày mai, đựng trong một cái hộp
hé cho mẹ xem, ngày mai khe khẽ hát
Cái hộp của tôi – im lặng tội tình
Ngày mai của tôi là một quả tim
Mẹ ơi! Con có cả một bầy chim đậu trên cây táo nhà nhà xóm
những người lính canh của ngày mai
nó đậu trên những cửa sổ ngôi nhà sắp xây
không cho nỗi lo âu nhảy xổ vào những căn buồng mới nữa
Xấp lịch nhà ta củ hành khốn khó
mỗi khi bóc tay mẹ còn run
Đồng hồ chết trong đêm mẹ đừng có buồn
Con vẫn đếm nhịp tháng ngày chẵn lẻ
Con kéo thành phố xa lại gần trong mắt mẹ
Con nới rộng căn nhà trong những phút nghỉ ngơi…
Mẹ đào hầm từ thuở tóc còn xanh
nay mẹ đã phơ phơ đầu bạc
mẹ vẫn đào hầm dưới tầm đại bác
bao đêm rồi tiếng cuốc vọng năm canh.
Đất nước mình hai mươi năm chiến tranh
tiếng cuốc năm canh nặng tình đất nước
hầm mẹ giăng như lũy như thành
che chở mỗi bước chân con bước.
Đất quê ta mênh mông
quân thù không xăm hết được
lòng mẹ rộng vô cùng
đủ giấu cả sư đoàn dưới đất
nơi hầm tối lại là nơi sáng nhất
nơi con nhìn ra sức mạnh Việt Nam.
[…]
Mẹ ơi, kìa ai đang gọi con trên mây cao.
Họ bảo: “Chúng ta vui chơi từ tinh mơ đến hết ngày
Chúng ta giỡn với sớm vàng rồi lại đùa cùng trăng bạc”
Con hỏi: “Nhưng mà làm thế nào tôi lên trên ấy được ?”
Họ trả lời: “Con hãy đi đến hết cõi đất, rồi giơ tay lên trời con sẽ bay bổng lên mây”
Nhưng con nói: “Mẹ tôi đợi tôi ở nhà, tôi có lòng nào bỏ được mẹ tôi”
Họ bèn mỉm cười, và lơ lửng họ bay đi mất
Nhưng con biết trò chơi còn hay hơn của họ
Con làm mây nhé, mẹ làm mặt trăng,
Hai tay con ôm mặt mẹ, còn mái nhà ta là trời xanh
[…]
Có lần tôi đi ngang
Qua vỉa hè Đồng Khởi
Một bà ôm chiếc gối
Đứng hát như người say
Khoan chết đã con trai
Mẹ còn chờ mua sữa
Mai Ba về có hỏi
Mẹ biết nói sao đây
Người biết chuyện cho hay
Chồng bà đưa ra Bắc
Từ khi con trai mất
Bà trở thành người điên
[…]
[…]
Bao giờ cho tới mùa thu
trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm
bao giờ cho tới tháng năm
mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao
Ngân hà chảy ngược lên cao
quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm…
bờ ao đom đóm chập chờn
trong leo lẻo những vui buồn xa xôi
Mẹ ru cái lẽ ở đời
sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn
bà ru mẹ… mẹ ru con
liệu mai sau các con còn nhớ chăng
Nhìn về quê mẹ xa xăm
lòng ta – chỗ ướt mẹ nằm đêm mưa
ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương
Những mùa quả mẹ tôi hái được
Mẹ vẫn trông vào tay mẹ vun trồng
Những mùa quả mọc rồi lại lặn
Như mặt trời khi như mặt trăng
Lũ chúng tôi từ tay mẹ lớn lên
Còn những bí và bầu thì lớn xuống
Chúng mang dáng giọt mồ hôi mặn
Rỏ xuống lòng thầm lặng mẹ tôi
[…]
– Con yêu mẹ bằng ông trời
Rộng lắm không bao giờ hết
– Thế thì làm sao con biết
Là trời ở những đâu đâu
Trời rất rộng lại rất cao
Mẹ mong bao giờ con tới!
– Con yêu mẹ bằng Hà Nội
Để nhớ mẹ con tìm đi
Từ phố này đến phố kia
Là con gặp ngay được mẹ.
– Hà Nội còn là rộng quá
Các đường như nhện giăng tơ
Nào những phố này phố kia
Gặp mẹ làm sao con gặp hết!
[…]
[…]
Chẳng ai biết vì sao bà cụ ấy
thường xuyên cắp nón đi tìm
thằng con đã tóc râu chớm bạc
đơn giản lắm!
đêm qua nghe ai bảo tôi say xỉn không về nhà
đêm qua trời Sài Gòn trở gió…
người mẹ ấy hôm sau run rẩy đi tìm
rụt rè hỏi nhỏ:
– Con có bị ốm không?
mẹ già rồi lẩn thẩn
đừng mắng mẹ nghe con…
Thú thật ngày xưa…
tôi gắt mẹ một lần.