Thầm lặng
Người xưa đã chết bao giờ
Mà sao sông cũ con đò không đưa
Nói gì với lá thu mưa
Với đêm, đêm tối, với trưa, trưa chiều
Người xưa đã chết bao giờ
Mà sao sông cũ con đò không đưa
Nói gì với lá thu mưa
Với đêm, đêm tối, với trưa, trưa chiều
Cuộc tình như lá mong manh
Anh vào giông bão mù tăm hơi người
Em thành cổ tích xa xôi
Nghe mưa từ chỗ ai ngồi hôm qua
Có đêm nào thức giấc
Nghe tiếng chim qua trời
Tiếng thời gian tách vỏ
Ai gọi mình xa xôi.
[…]
Thiếu gì nắng — thiếu gì mưa
thiếu nhau lại thấy rất thừa thời gian
Thiếu chi gió — thiếu chi trăng
thiếu đôi mình thấy trần gian không hồn
[…]
Anh tình về
ngõ xưa nặng nợ
Chiều ngu ngơ xe phố luân hồi
Mắt Maria
thoáng bóng người lạ ở
Chúa không lời
mưa Cửa Bắc
chuông rơi
Anh mang tình em đi
Qua những đèo lẻ nắng
Những sông trưa không đò
Những đường mưa ngẩn trắng
[…]
[…]
Người muôn trùng người đã thấy bơ vơ
Có ai về chưa mà sao tôi mong chờ.
[…]
Anh biết và em cũng biết
Đêm nào ta thức trắng đêm
Lặng nghe tiếng mưa day dứt
Đổ tên hai đứa đầy thềm.
[…]
Có những điều không thể nói với anh
Em lặng lẽ như con tằm
rút mình làm tơ óng
Em trải tình yêu dưới mặt trời
Em dệt tình yêu thành ánh nắng
Anh là cơn mưa nôn nóng
Để ướt hết tơ vàng em hong.
Sau những căn nhà kia
sau những bến sông kia
sau những con tàu lô nhô ngoài cảng
tuổi thơ tôi xa tít tắp
Thuở ấy tôi mặc áo rộng thùng thình
và tóc tết đuôi sam
thuở ấy tôi đi lang thang giữa thành phố của mình
chưa biết đến niềm vui làm ta rơi nước mắt
chưa có nụ cười nào xa xót nở trên môi
[…]