Gió phù dung
[…]
Lão ngồi bên chiếc bàn gỗ mục
Cạnh bức tường rêu mốc
Nghe gió thổi
Và thầm khóc cho những chân trời đã mất
Chỉ có con mực tung tăng chạy trong vườn
Xới tung lên những lớp lá vàng
Đã rụng từ mùa thu năm trước
[…]
[…]
Lão ngồi bên chiếc bàn gỗ mục
Cạnh bức tường rêu mốc
Nghe gió thổi
Và thầm khóc cho những chân trời đã mất
Chỉ có con mực tung tăng chạy trong vườn
Xới tung lên những lớp lá vàng
Đã rụng từ mùa thu năm trước
[…]
[…]
Em có thấy lạ lùng không?
Mùa xuân, những hàng cây cười bằng nụ cười tróc gốc.
Mùa xuân, chỉ có những người ăn mày hiểu rõ về hạnh phúc.
Mùa xuân đến trong bàn tay bé thơ xoa đầu con chó dữ.
Mùa xuân, tôi đến tìm em.
Chỉ gặp những con đường hốc hác.
[…]
[…]
Nhánh mở chung theo dòng sông xuôi chảy
Còn nhành riêng mai ngược dải Thu Bồn
Vắng em rồi ai ngó vọng cố thôn
Mà rạo rực khi gió nồm reo sóng
[…]
[…]
Chiều ấy anh vừa đi vừa nghĩ, cây chò chỉ trước nhà anh có muôn vàn chiếc lá, lá lấp lánh reo mỗi độ gặp người. Anh vừa đi vừa nghĩ, trong giấc mơ đêm qua người ấy đến tìm anh, môi cắn chỉ tóc dài buông trách cứ, một luồng sáng trong veo rọi xuống từ trời.
– Và dưới chân tôi bất thần ánh sáng hắt ngược lên.
Anh thấy mình vùn vụt về bên cây chò chỉ,
ngắt một chiếc lá xanh
Rồi ngủ
Đêm bắt đầu từ đấy thật dài.
[…]
Em chết bên bờ lúa
Ðể lại trên đường mòn
Một dấu chân bước của
Một bàn chân bé con
Anh qua miền cao nguyên
Nhìn mây trời bữa nọ
Ðêm cuồng mưa khóc điên
Trăng cuồng khuya cuốn gió
[…]
Chợt thấy đôi khi lòng là quán
Trống tênh dăm ghế bụi mốc cời
Chờ nhau
Bếp đã thành tro nguội
Tay cũng đành
Mười ngón pha phôi
[…]
[…]
Xưa tôi có người yêu tập kết
Bỏ nhà mất tăm
Gần hai mươi năm
Bây giờ sống chết?
Xưa tôi có người yêu di cư
Xưa tôi có người yêu hồi chánh
Tay cụt chân què
Chiến tranh thần thánh
[…]
Trái tim tôi là một nấm mồ
Tôi chôn cất mẹ tôi bị bom nghiền nát
Tôi chôn cất em tôi không thấy xác
Trên chiến trường phía Nam.
Trái tim tôi là một nấm mồ
Tôi chôn Tiến – người Tĩnh Gia, Thanh Hóa
Đi công tác rồi không về nữa
Suốt tháng tôi tìm, nhặt được dép cao su.
[…]
[…]
Em tất tả, giọt mồ hôi mùa đông
Tay xách tay đùm, tóc mai bết má
Em cười nói, em phân trần, hể hả
Anh ngóng em về, nước mắt lại chực rơi!
Bánh trái, rau dưa… anh đã sắp cả rồi
Em xem thử thiếu gì không em nhé!
Con gái tết này, Tết đầu đời thiếu mẹ
Cứ quẩn quanh trong bếp lại ra hè!
[…]
[…]
Biết rằng đông lạnh vì xuân
Lá khô tái tạo xanh ngần chồi non
Biết rằng mẹ chẳng xa con
Mà sao trầm đốt thơm hơn mọi lần?
[…]