Ai chờ ai mùa thu
Nắng ngã vàng mong nhớ
Ai chờ ai mùa thu
Bên thềm hoa nở biếc
Áo chiều xa sương mù
Một lời sao chẳng ngỏ
Ngày muộn rồi qua mau
Mưa giăng mờ dốc phố
Trên môi ai giọt sầu
[…]
Nắng ngã vàng mong nhớ
Ai chờ ai mùa thu
Bên thềm hoa nở biếc
Áo chiều xa sương mù
Một lời sao chẳng ngỏ
Ngày muộn rồi qua mau
Mưa giăng mờ dốc phố
Trên môi ai giọt sầu
[…]
[…]
Phong lưu để ngậm ngùi tấc dạ
Chén vinh hoa, lã chã giọt hồng!
Khóc than khôn xiết sự lòng
Bèo xuôi sóng ngược cho lòng xót xa
Khăn lệ cũ, chan hòa lệ mới
Mối sầu xưa, chắp nối sầu nay
Tân sầu cựu hận bao khuây
Nắng sương, một vóc mai gầy thảm thương
[…]
[…]
Tôi về vườn cũ ngày mưa
Ngu ngơ không biết đời trưa hay chiều
Từ ngày lạc dấu thương yêu
Tôi đi về phía quạnh hiu đất trời
Mùa thu, sao lá không rơi
Ngồi nghe vàng rụng vào thời xa xăm
Giọt ngâu rớt trúng chỗ nằm
Em làm sao biết đời căm lạnh rồi
Có ai về đó cùng tôi
Phải em ngoài giếng làm rơi tiếng gàu?
Sao tim tôi chợt nhói đau
Vết bùn chân nhỏ in ngoài cầu ao
Tiếng em cười tự thu nào
Mà nghe rúc rích bên rào giậu thưa
Em gọi tôi ở ngoài mưa
Hay cơn gió lạnh nào vừa qua sông?
[…]
Cây bàng đã rụng lá bàng,
Cổng nhà ai đấy có nàng nhìn xa…
Giàn hồng gió tạt là là
Tóc nàng vướng mấy cánh hoa sang mùa
Bên trời bầy én lưa thưa
Mây chiều bát ngát… mơ hồ xa xôi…
Tiều phu gánh củi lên đồi
Chuông chùa gần đấy gióng hồi thu không
Quán đường heo hút lạnh lùng
Có người khép cửa thư phòng ngâm thơ.
Em biết đấy, đừng chờ anh nữa
Phía sân ga thưa thớt những ngọn đèn
Anh không thể, ngàn vạn lần không thể
Trở về mang theo hơi ấm thân quen.
Những phố dài đi không nhớ nổi tên
Những heo may ủ hương đêm theo gió về cửa sổ
Cả lũ chim chọn mái nhà mình làm tổ
Cũng sẽ bay về phương Nam
[…]
[…]
Có thể rồi chúng ta vẫn lại làm thơ
Nhưng nón trắng ơi
Nước bạc ơi
Xin em đừng gói kỷ niệm của chúng mình vào chiếc phong bì trắng…
[…]
Em như viên cuội rơi rồi dưới đáy
Anh về bến cũ vớt mùa thu lên…
Thu cô liêu
Tịch tiêu
Cô thôn chiều
Ta yêu thu
yêu thu
yêu mùa thu
Vàng hoen đáy nước
Son rỏ đường đi
Một mùa thi
Một mùa thi
Lá rơi rơi rụng buồn chi lá vàng
Trăng ấp lạnh non sương cứng lá
Đã từng nghe gió đón thu sang
Hồn theo cánh gió lướt bay tìm đêm
Một chiều êm
Một chiều êm
Trời thu xanh ngắt mấy tầng cao
Cần trúc lơ phơ gió hắt hiu
Nước biếc trông như tầng khói phủ
Song thưa để mặc bóng trăng vào
Mấy chùm trước giậu hoa năm ngoái
Một tiếng trên không ngỗng nước nào?
Nhân hứng cũng vừa toan cất bút
Nghĩ ra lại thẹn với ông Đào.
Năm gian nhà cỏ thấp le te
Ngõ tối đêm sâu đóm lập lòe
Lưng giậu phất phơ màu khói nhạt
Làn ao lóng lánh bóng trăng loe
Da trời ai nhuộm mà xanh ngắt?
Mắt lão không vầy cũng đỏ hoe
Rượu tiếng rằng hay, hay chả mấy
Độ năm ba chén đã say nhè.