Mặt trời ấu thơ
[…]
Con tìm về tuổi bé thơ
Đầu trần chân đất gió lùa mái xiêu
Nhà ta thuở ấy rất nghèo
Sao con chỉ nhớ bao nhiêu tiếng cười
[…]
[…]
Con tìm về tuổi bé thơ
Đầu trần chân đất gió lùa mái xiêu
Nhà ta thuở ấy rất nghèo
Sao con chỉ nhớ bao nhiêu tiếng cười
[…]
[…]
Ta lo xây cửa xây nhà
Mẹ ra Hà Nội như là Ô-sin…
Làm người có một trái tim
Mà sao mình để mẹ mình mồ côi?
[…]
Ta về với mẹ ta thôi
Phù hoa xin gửi cho người phù hoa
Tuổi thơ tôi có tháng ba
Đầu làng cây gạo đơm hoa đỏ trời
Tháng ba giọt ngắn giọt dài
Mưa trong mắt mẹ mưa ngoài sân phơi.
Hẳn trong câu hát “à ơi…”
Mẹ ru hạt thóc chớ vơi trong bồ
Ru bao cánh vạc, cánh cò
Ru con sông với con đò thân quen…
Lời ru chân cứng đá mềm
Ru đêm trăng khuyết thành đêm trăng tròn.
Mẹ u sầu qua cầu Ái Tử
Trăm thương ngàn nhớ để lại bên sông
Bên sông máu thắm đôi giòng
Bên sông giặc về hiện hình muông thú
Con trai mẹ lao mình trong đạn bủa
Máu thép, tim gang ngăn chiến xa thù
Mắt ngời ngời say lửa dũng ngàn xưa
Bàn tay lõm trên sắt che nòng súng
Cắn máu môi uống lời thề kiêu dũng
Lời thề chém đá – lời thề xé mây
– Bằng hơi thở Trị Thiên
Quyết giữ bến sông này!
[…]
Mẹ bỏ Dak To từ khi giặc tới
Băng rừng sương qua con suối ngậm ngùi
Cả giang san cõng nặng một lưng gùi
Mẹ bỏ lại cái buôn rừng rực lửa
Gió nghiến răng tre dài như nói nhỏ
Thương cái bò, thương cái mác đào măng
Cái nhà sàn ôm nương lúa ba trăng
Mai còn chi dưới gót thù xâm lược
Mẹ về miền xuôi phố phường ngơ ngác
Mang tiếng khèn trắc ẩn điệu quê hương
Mắt kéo mây nhòa nhạt suối trăng hờn
[…]
Sau chiến thắng cuối cùng
Xin mời mẹ qua sông
Về Gio Linh. Cửa Việt.
Ươm mầm sống trên đồng hoang đất chết
Dựng ngày mai trên tàn phế thương đau
Mời mẹ trẩy về đường 9 xôn xao
Mừng hội lớn đẹp Khe Sanh, Lao Bảo
Giặc tan rồi – quê mình thay sắc áo
Ôi Trị Thiên ngạo nghễ dưới mây trời
Ơi Trị Thiên thương mến của ta ơi!
[…]
Giặc từ Kampuchea tràn qua biên giới
Mẹ dời Lộc Ninh rừng cao su ngụt khói
Máu đỏ thêm màu đất đỏ quê hương
Trời Bình Long sôi tiếng thét căm hờn
Tiếng thét âm u… bừng bừng đêm hội pháo
Thành phố dọc ngang kẽm gai địa đạo
Thành phố hoang tàn quằn quại thương đau
Thành phố chuyển mình sừng sững vươn cao
[…]
[…]
Nén đau thương gắp chùm bông bí
Ăn đi con để kịp lên đường
Dẫu vườn xưa có thành hoang phế
Cũng xin về dựng lại quê hương
[…]
Năm mười tám tuổi ta ngây ngất
Yêu một dòng sông những chuyến đò
Trưa trên Văn Thánh thơm mùi gỗ
Anh chẳng cho lòng chút đắn đo
Em, xóm Bao Vinh đường lót gạch
Hương chiều thoang thoảng mấy hàng cau
Anh theo gió thẳng lên An Cựu
Em đuổi hồn mình xuống Bãi Dâu
[…]
[…]
Đôi khi tôi buồn như bánh đa vành vạnh
Bẻ chỗ nào cũng thấy phân vân
[…]