Pha phôi
[…]
Cuộc đời là một chuyến đi
Lui về ngày cũ có khi thêm buồn.
[…]
Cuộc đời là một chuyến đi
Lui về ngày cũ có khi thêm buồn.
[…]
Vị giáo sư vô cảm bước sang đường
Ông giáo già thả bước ra công viên bách bộ
Trẻ con ùa vào quán Gêm
Người lớn quây quanh bàn vé số…
Gần hết đời người vui cùng con chữ
Bây giờ “thượng đế” quay lưng?
Ông lão nhìn vào bức vách ván bưng
buồn như tháp cổ…!
[…]
[…]
anh muốn nói
anh không thích đóng vai một người cha bạc phước
con qua đời ngay lúc mới sinh ra
nhưng anh không thích mình trở thành một người cha bất lực
nhìn con mình lớn lên
trở thành một thứ đồ chơi
trong chiến tranh
như anh
một thứ đồ chơi
chưa bể
[…]
tôi buồn khóc như buồn nôn
ngoài phố
nắng thủy tinh
tôi gọi tên tôi cho đỡ nhớ
thanh tâm tuyền
buổi chiều sao vỡ vào chuông giáo đường
tôi xin một chỗ quỳ thầm kín
cho đứa nhỏ linh hồn
sợ chó dữ
con chó đói không màu
[…]
[…]
Chỉ một lần thôi dù uất hận có (hay không) tan đi
như một lần làm đứa bé lạc mẹ
chỉ một lần thôi dù có kiệt sức quỵ ngã
như một lần rơi khỏi vách núi cao…
Cứ mặc kệ những kẻ đã làm ta khổ đau
và cũng mặc kệ luôn những người muốn đời ta hạnh phúc
khóc như bao năm qua ta chỉ biết nuốt nước mắt
khóc đi…
[…]
[…]
Tại sao, tôi, vẫn hoài đi rong
Tự huyễn hoặc bằng những thành công vụn vặt
Trái tim gầy, buồn và khô héo hắt
Mỗi ngày qua lạc nhịp với cuộc đời
[…]
[…]
Trời mùa đông rừng núi
Đời mùa đông vô cùng!
Hút thuốc trong bóng tối
Khói có bay lên không?
Anh biết em từ độ
Em mới tuổi mười hai
Anh yêu em từ thuở
Em còn tóc xõa vai
Tháng ngày đi mau quá
Chốc đã sáu năm trời
Tình anh vẫn chưa hiểu
“Chưa” là “không” em ơi
[…]
Lâu lắm gặp em
Em chỉ khóc quay đi
Bước – héo
Áo – gầy
Gió – va – nón – cũ
Tôi hiểu em
Tôi chẳng nói được gì.
[…]
Ngày rồi ngày buồn hơn
Bàn tay goá bụa bàn tay
Câu thơ cũ goá bụa ngày trống trắng
Xanh hơn không là xanh hơn
Buổi chiều của đêm yên lặng
[…]