Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Người con giai đến phòng em chiều thu

    Tác giả:

    […]

    Em bảo cuộc đời này thảm hại lắm xấu xa lắm
    Tất cả đều buồn cười vô nghĩa lý
    Mà khổ sở mà chết người
    Nhưng em ơi đâu đã là tuyệt vọng
    Nếu mọi người tốt đều lặng im
    Giữ riêng bàn tay sạch
    Ai là người dọn đi bùn rác
    Ai là người gieo hạt
    Cho ban mai tươi lành?
    Người con giai nói với em
    Hắn không phải là tấm hình trong sách
    Hắn chỉ là dãy phố nghèo lấm đất
    Không giấu che sự thật của lòng mình
    Chỉ là bờ đê nhiều khói và than
    Là con thuyền
    Luôn luôn kiếm tìm luôn luôn từ bỏ
    Với cuộc đời thường em còn bao mối dây gắn bó
    Em đi được với hắn không?

  • Không đề I

    Tác giả:

    Em gửi anh bài thơ người khác
    Trái tim em đã cạn nguồn
    Ngày mai em không làm thơ nữa
    Em những tưởng
    Tình yêu làm tượng đá rùng mình thức tỉnh
    Trong hạnh phúc làm Người…
    Hết bàng hoàng rồi
    đá trở về bệ cũ

    Nét buồn ngưng lại trên môi
    Điều có thể
    đã trở nên
    không thể..!
    Nắng lịm trên mắt đá vô tình
    Chỉ còn lại hoàng hôn
    Và trái tim đau –
    không biết mình đau nữa…

  • Không

    Tác giả:

    […]

    Không người con gái nào để thương yêu
    Không có người đàn ông nào để trọng
    Không có kẻ thù nào để ác
    Không có tội lỗi nào để phạm
    Không có cả một nỗi buồn để khóc
    Cũng chẳng có chiến lũy nào để chết
    Chúng ta làm gì cho hết buổi chiều nay?

  • Khu nhà vắng trẻ con

    Tác giả:

    […]

    Ngoài kia tiếng gầm xe xích
    Tiếng còi báo động rền la
    Tôi như khu nhà
    Bỗng già nua hoang vắng
    Nhớ tiếng nói nhớ từng gương mặt
    Như mình có lỗi với bầy em
    Như tại ngày thường
    Mình hay đe hay mắng
    Chúng nó giận rủ nhau đi mất
    Bốn phía bây giờ tẻ lạnh
    Tưởng như trên mặt đất
    Bỗng không còn trẻ thơ
    Như thế giới này quá độc ác xấu xa
    Các em đã bỏ đi hết cả
    Nỗi đau nhịp cầu gẫy đổ
    Nỗi đau nhà tan gạch vỡ
    Nhưng da diết nhất nỗi buồn
    Mọi khu nhà đều vắng bặt trẻ con
    Chỉ còn người lớn tinh khôn
    Chỉ còn tiếng gầm tiếng nổ

    […]

  • Những đứa trẻ buồn

    Tác giả:

    […]

    Các anh ơi, đừng trách chúng tôi
    Các bà mẹ, tha thứ cho chúng tôi
    Chúng tôi chẳng thể làm khác được
    Quả đồi cháy như một phần quả đất
    Bao đời người ta đã giết nhau
    Với các anh tôi oán hận gì đâu
    Nhưng còn có cách nào khác được
    Cuộc chiến tranh này là khoản thuế đò ngang
    Con người sang một bờ mới chín vàng
    Con người được làm con người trở lại

    Nhưng mãi mãi chẳng bao giờ sống dậy
    Những tháng năm đã mất
    Những nhịp cầu gẫy gục
    Những toa tầu sụp đổ tan hoang

    Heo may cỏ dại úa vàng
    Ngàn lau rụng trắng
    Những đứa trẻ buồn ướt lạnh
    Đường dài mặt trận nối nhau đi…

  • Nén linh hương

    Tác giả:

    Đã hẳn em về xa mê tâm linh
    Sao còn đứng nghiêng khói thiêng vươn mình
    Đã hẳn em lên thượng tầng khinh thanh
    Sao còn rưng rưng cỏ mồ bình minh

    Đã hẳn em bay cõi im vô cực
    Sao còn mưa mau quất đau lá cành
    Em hết phiên canh tổng kho thế tình
    Sao còn nhập siêu nhiều chiêm bao anh

    Anh vâng ý em vâng mệnh đào hồng
    Cưới người kế em hồi môn nắng đông
    Xóa nhanh quầng thâm nhặt thầm sợi tóc
    Từ hôm em đi ghi âm cười khóc
    Ghi nét mày chau ghi sắc môi hồng
    Băng ngắn mật gấu băng dài mật ong
    Một thời yêu anh một thời như không

  • Những nỗi buồn vẫn chẳng thể nào giao cảm cùng nhau

    Tác giả:

    Anh..
    và em…
    Chúng ta
    Và những người khác nữa
    Vẫn mải miết đi tìm một nửa
    Hoặc vẫn mơ hoài về hình bóng thuở xưa

    Dẫu có buồn dẫu có khóc như mưa
    Hoặc lang thang một mình trên những con phố nhỏ
    Thì vẫn chỉ có ta và gió
    Những thầm thì trầm lắng thẳm sâu

    […]

  • Trăng nghẹn

    […]

    Tôi lớn trong quê mùa như cây tạp vườn hoang,
    Bảy tuổi biết leo lưng trâu, không từng ngồi xe đạp.
    Không biết lời bải buôi để mua lòng người khác,
    Nên thua thiệt cả đời vì không thể dối lừa ai.

    […]

    Mỗi lần về quê bè bạn cũ lại vắng hơn,
    Gái mười bảy đã lấy chồng, trai hai mươi đòi vợ.
    Cô bạn xưa nách con ngang nhà mua chịu rượu,
    Đôi mắt ướt một thời bẽn lẽn ngó bàn chân.

    Xóm bên sông nhiều cô gái rời quê,
    Về thăm nhà xênh xang lụa là hàng hiệu.
    Vài căn nhà xây, đổi đời nhờ những đồng tiền báo hiếu,
    Khởi sắc một vùng quê sao nghe có chút bùi ngùi.

    […]

  • Mười hai tháng sáu

    […]

    Là thế, là thôi, là thế đó
    Mười năm thôi thế mộng tan tành
    Mười năm trăng cũ ai nguyền ước?
    Tố của Hoàng ơi! Tố của anh

    Tháng sáu mười hai – từ nay nhé
    Chung đôi – từ đấy nhé lìa đôi
    Em xa lạ quá đâu còn phải
    Tố của Hoàng xưa, Tố của tôi

    Men khói đêm nay sầu dựng mộ
    Bia đề tháng sáu, ghi mười hai

    […]