Tượng
Em đi chân bước lạc đà
Suốt miền ải hạn giữa sa mạc người
Phượng hoàng xuống đậu hai vai
Ngậm hoa quỳ nhớ thiên thai không về
Ngàn năm mây trắng trôi đi
Với hồn xưa động bốn bề không gian.
Em đi chân bước lạc đà
Suốt miền ải hạn giữa sa mạc người
Phượng hoàng xuống đậu hai vai
Ngậm hoa quỳ nhớ thiên thai không về
Ngàn năm mây trắng trôi đi
Với hồn xưa động bốn bề không gian.
[…]
Em ơi em có buồn không
Thành phố đang thời hỗn loạn
Nghèo túng lọc lừa bội phản
Giết người trộm cắp khắp nơi
Con người nói với con người
Những lời hằn thù sỉ nhục
Chiều nay bốn bề mưa xám
Ra đi, anh vẫn một mình
Cuộc sống anh không chấp nhận
Mà thương đến xót xa lòng
Đâu em miền đất xa xăm
Đâu em khoảng trời thăm thẳm
Qua những phố phường buồn nản
Hãy về đậu xuống vai anh
Hãy về như cánh chim xanh
Ru những lời thơ đẹp nhất
[…]
[…]
Nếu lại được em ru bằng giọng Huế
Được vỗ về như Mạ hát ngày xưa
Câu hát Huế chứa chan lời dịu ngọt
Chết cũng đành không nuối tiếc chi mô
[…]
Giàn mướp vàng con ong bay hút mật
Trưa thiu thiu chày giã gạo buồn tênh
Giọng hò ru em rười rượi cất lên
Em đã ngủ sao chị còn ru mãi
“À…a… ời…
Hai tay cầm bốn tao nôi
Tao thẳng, tao dùi, tao nhớ, tao thương”
Có phải trưa nay chị nhớ người thương
Nên mượn cớ ru em để ru lòng mình thương nhớ
Có phải ngàn năm thương thương, nhớ nhớ
Khiến tiếng đàn bầu thêm xé ruột bào gan
Tiếng Nam Ai rung tận đáy tâm hồn
Tiếng sáo Huế dài thêm thổn thức
Và tiếng em ngâm lơi lơi, dìu dặt
Chở buồn về vây phủ kín hồn anh
[…]
[…]
Làm thế nào cho em hôn tôi cay đắng và môi lạnh tê
Làm thế nào cho tôi hôn em tôi khóc
Làm thế nào tôi nhìn được em rất lâu rất lâu
Làm thế nào cho tôi xấu xí đừng yêu em.
[…]
Gương chung thuỷ với lược đời, hãy chải
Cho dài thêm nao nức ở trong tôi
Cho tình bền dù người chẳng rẽ ngôi
Mà vẫn thẳng đường đi vào vĩnh cửu
Tha thiết quá, khiến tôi thành bận bịu
Đến tức cười vì chỉ ngóng, trông thôi
Tin không về. Tôi cúi hỏi bàn tay
Buồn ghê nhỉ. Ngón nào đang thở dốc?
[…]
[…]
Trọc phú ti toe bàn thế sự
Ðĩ già tấp tểnh nói văn chương
Ðã coi đồng bạc như non Thái
Lại học đòi theo thói Mạnh Thường
Lẳng lơ đi võng, đi tàn cả
Gái chính chuyên kia đứng vệ đường
Ðất đổi hoa màu, nhà đổi chủ
Trâu quên mục tử, ngựa quên chuồng
Thay đen đổi trắng bao canh bạc
Vẽ nhọ, đeo râu mấy lớp tuồng
Trói vo hồn lại ba đồng bạc
Bán rẻ đời đi nửa đấu lương
Chao ôi! Giả dối, ôi mai mỉa!
Sống chật phồn hoa một lũ Mường
Chị ơi, tất cả là vô nghĩa
Chả nhiễu điều nào phủ giá gương
[…]
[…]
Có nhớ không em một hạt bụi đường
Vướng đâu đó trên cuộc tình sương khói
Chiều tàn phai hoa vẫn dậy mùi hương
Ngày tháng lụn vẫn còn trưa tháng Bảy
Đời cứ xuôi theo một dòng nước chảy
Xin nhắc em một thuở đứng bên cầu
Tình trăm năm bờ bãi hoá nương dâu
Vẫn lắng xuống chất bụi vàng óng ả.
[…]
Thêm một năm, thêm mùa xuân nhạt
Chỉ có rượu nồng cay cuống tim
Cuống tim co thắt, đời luân lạc
Gọi ‘cố hương ơi’! một tiếng chìm.
[…]
Bởi đâu lệ nhỏ lăn trên gối
Tôi thấy cô đơn lạnh lắm rồi
Tôi biết đời tôi e hấp hối
Mà trăng thì sáng tận trên đồi
Không người thiếu phụ đứng bên tôi.