Lòng xuân chiến sĩ
[…]
Xuân ở lòng ta đã khác rồi
Đâu còn tiếng pháo để reo vui
Ngõ hiền, xác pháo đưa xuân lại
Như cưới lòng ai duyên thắm tươi.
[…]
[…]
Xuân ở lòng ta đã khác rồi
Đâu còn tiếng pháo để reo vui
Ngõ hiền, xác pháo đưa xuân lại
Như cưới lòng ai duyên thắm tươi.
[…]
Đá san hô kê lên thành sân khấu
Vài tấm tôn chôn mấy cánh gà
Em đừng trách bọn chúng anh tạm bợ
Chẳng phông màn nào chịu nổi gió Trường Sa
[…]
Diệt xong chốt giặc rồi, tôi đi tìm thằng Nhâm
Phía nó đánh lên bom rơi nhiều quá!
Phút tìm bạn, ai cũng thành người lạ
Mày ở đâu rồi. Nhâm ơi. Mày đâu?
[…]
Chưa chi mà đã nhớ miền Đông
Cứ muốn ghì ôm lấy núi rừng
Ôi! Tiếng chim hoàng kêu buổi sáng,
Nỉ non trong lá vượn ru con
[…]
[…]
Có thể là sau cơn bão này thôi
Quân thù đến sẽ xóa đi tất cả
Quân thù đến nấp sau màu đen gió
Lưng ngụy trang bằng sắc đỏ mặt trời
Không thể nào mất đảo, đất liền ơi
Trong bão gió chúng tôi nghe người gọi
Chúng tôi nghe lời đất liền vang dội
Lời đất liền từ ngực chúng tôi đây…
[…]
Chỉ những lúc gian nguy mới rõ tấm lòng người
hoặc phản trắc, hoặc vô cùng cao cả
tưởng đã quên nhau
tưởng đã thành xa lạ
năm tháng đi qua
kỷ niệm một thời.
lúc bom rơi
khi chiếu đất màn trời…
vẫn người lính – vẫn những người lính ấy;
Mảnh đất miền Trung
những mẹ già run rẩy
cơn bão tràn qua
mưa, lũ mịt mùng…
[…]
[…]
Mới biết em cô gái nhỏ Hải Hưng
Tạm biệt quê hương em lên đường cứu nước
Em nằm lại với quê anh hơn ba mươi năm trước
Cùng hàng trăm ngôi mộ vô danh
Ôi! Bạo tàn ngọn lửa chiến tranh
Thiêu cháy tuổi xuân một thời con gái
Em hẹn mẹ: Con không ngày trở lại
Ngày giỗ của con là ngày con ra đi
[…]
[…]
Đêm nay ai dắt tay nhau vào tiệc cưới
ai thức trắng lội sình
ai trầm ngâm viết những câu thơ thông minh
ai trả nghĩa đời mình bằng máu
máu đỏ thật không ồn ào
máu ướt đẫm thấm vào ngực áo
hạnh phúc nào cho tôi
hạnh phúc nào cho anh
hạnh phúc nào cho chúng ta
hạnh phúc nào cho đất nước
những câu hỏi chưa bao giờ nguôi được
mảnh đất hôm nay bè bạn chúng tôi nằm
nơi máu đổ phải sống bằng thực chất
không ai nỡ lo vun vén riêng mình
khi mộ bạn chính bàn tay anh đắp
nơi cao nhất thử lòng ta yêu đất nước
thử lòng ta chung thuỷ vô tư
nơi vỡ vụn dưới chân bao mảng đêm hèn nhát
những gương mặt ngẩng lên lấp lánh chất người
[…]
[…]
khẩu súng chống tăng ghì chặt vào vai
anh xạ thủ H’Mông mười tám tuổi
khi lũ giặc đang điên cuồng lao tới
một chấm nhỏ trên bản đồ một chấm nhỏ thiêng liêng
phút người lính đứng bật lên cắm chặt chân vào đất
phút ấy, đất dưới chân anh là Tổ Quốc
quả đạn rời nòng trong chớp mắt
xe tăng cháy ngang đồi lũ giặc lùi xa
anh lính trẻ mỉm cười lau mồ hôi trên mặt
gương mặt dịu lành như Tổ Quốc chúng ta
[…]
Tiếng hát làm ta nhớ tiếng trống tuổi măng non
Thịnh cùng tôi cầm đèn rọi ve quanh gốc sấu
Ve thăm thẳm, tiếng ve ngày thơ ấu
Thành sợi dây nối chúng mình cái ngày bé cỏn con.
Đêm Trường Sơn, ngôi sao như trong hơn
Cầm này lại đi, lại đi… thôi chào nhé
Ta chẳng còn bắt ve, ta chẳng còn thơ bé
Thay việc bắt ve, ta lùng bắt quân thù quanh mỗi gốc xà nu.