Lửa bếp
[…]
Chiều nay lửa bếp nói với ta điều gì
Que cời trong tay em khơi lò trấu
Có anh sà vào cho tàn tro đậu
Lấm tấm mái đầu trắng sợi tóc xanh.
[…]
[…]
Chiều nay lửa bếp nói với ta điều gì
Que cời trong tay em khơi lò trấu
Có anh sà vào cho tàn tro đậu
Lấm tấm mái đầu trắng sợi tóc xanh.
[…]
[…]
Khi anh như ngọn gió ngả vào
Mùa
Em
Bén lửa…
[…]
Và tôi mỉm cười
Thư thái hình ảnh em bước tới
Đó là một buổi sáng tháng giêng rực rỡ
Không thứ cờ quạt nào vấy nhơ nổi bầu trời
Không thứ chủ nghĩa nào bôi bẩn được trí nhớ
Đồi núi và em mặc chung áo nắng vàng
Suối nước và em đi chung từng bước chân
Giản dị thôi. Như ngày nào. Em tới
Tới và nói chung với cây cối một lời
“À. Anh ấy nằm đây
Phải vậy chớ
Anh ấy vẫn giữ nó
Hòn đá làm ra lửa.”
[…]
Trên cánh tay tôi
Nàng rướn người, mềm mại
Lưng cong lên như một dải cầu vồng
Tôi bỗng sững sờ trước sự thật hãi hùng
Nơi tim nàng, trên làn da mịn như tơ lụa
Một vòng tròn bé nhỏ
Ứa đỏ như mặt trời
[…]
Em thức dậy trong phòng
Đôi vai rực rỡ
Bầu trời trắng dần ngoài cửa sổ
Tóc em bay như một ngọn lửa đen
Ánh ngày lung linh
Cánh tay em dài và ấm
Như đất của những miền phiêu lãng
Nóng bỏng và dịu dàng
[…]
Những lá cỏ non dường như run rẩy
Những lá cây bay chạy
Người đàn bà đang yêu hóa dại bên dòng sông
Bốn mùa trong em chỉ còn một sắc cầu vồng
Vòng nguyệt quế xa mờ trong tâm ảnh
Đôi mắt thẫn thờ
Một đời giữ chặt
Tình yêu kia cất giấu mãi trong hồn
Có một người đàn bà đang yêu
Làm héo cỏ non
[…]
Khanh của Hoàng ơi, lửa bốn phương
khói lên ngùn ngụt chén tha hương
nghe vang sóng rượu niềm ly tán
chạnh xót nòi thơ buổi nhiễu nhương
[…]
Khói ngút ba canh hồn bướm lẩn
Tơ chia mười mối ruột tằm vương
Đèn hoa chợt thắm môi hàm tiếu
Khanh đã về trong lửa Túy hương
Áo đỏ em đi giữa phố đông
Cây xanh như cũng ánh lên hồng
Em đi lửa cháy trong bao mắt
Anh đứng thành tro em biết không?
[…]
Chị dùng bàn tay hình dung gương mặt cháu
Em phải dẫn ngọn lửa chị nuôi trong hầm ra thật xa
Em vô ý làm tắt ngọn lửa duy nhất trong ngách hầm ta
Bom rải suốt ngày sao đi xin được lửa?
Mấy ngày liền cháu không được ăn hồ ăn bột
Rồi cháu đi… đột ngột trong hầm
Em thương cháu chưa được lên mặt đất
Chỉ tại mình làm tắt lửa của người thân…
[…]
Rồi sớm rồi chiều lại bếp lửa bà nhen
Một bếp lửa lòng bà luôn ủ sẵn,
Một bếp lửa chứa niềm tin dai dẳng,
Lận đận đời bà biết mấy nắng mưa
Mấy chục năm rồi, đến tận bây giờ,
Bà vẫn giữ thói quen dậy sớm,
Nhóm bếp lửa ấp iu nồng đượm,
Nhóm niềm yêu thương khoai sắn ngọt bùi,
Nhóm nồi xôi gạo mới sẻ chung vui,
Nhóm dậy cả những tâm tình tuổi nhỏ.
Ôi kì lạ và thiêng liêng – bếp lửa!
Giờ cháu đã đi xa, có ngọn khói trăm tàu,
Có lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả,
Nhưng vẫn chẳng bao giờ quên nhắc nhở:
– Sớm mai này bà nhóm bếp lên chưa?